Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1839

Chương 1839
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Tiêu Y thấp giọng nói: “Lại là Đại sư huynh sao? Đại sư huynh rốt cuộc là ai?”
Có thể để lại loại mảnh vụn đáng sợ này, địa vị tuyệt đối không thể coi thường.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: “Không có thiên lý, soái ca như ta sao lại không gặp được loại chuyện tốt như thế này chứ?”
Nhìn thấy Kế Ngôn muốn đi lên, Lữ Thiếu Khanh xông lên trước một bước: “Tránh ra, để ta, lần này nói gì cũng phải đến phiên ta.”
Lữ Thiếu Khanh trong lòng quyết tâm, lần này nhất định phải lấy được chỗ tốt nếu không ngay cả ngủ cũng không ngủ được.
Lữ Thiếu Khanh cẩn thận từng li từng tí xông lên, kiếm gãy dưới chân vừa đụng nhẹ đã hóa thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.
Lữ Thiếu Khanh quan sát một vòng, kiếm gãy trên đống đất dài hơn so với lần trước không ít, chiều dài khoảng một thước.
Nó yên tĩnh cắm trên đống đất giống như bị người ta tiện tay vứt bỏ vậy.
Lần này không giống trước đó, kiếm gãy lần này yên lặng, không có tản mát ra bất kỳ ba động đáng sợ gì.
Lữ Thiếu Khanh nhìn nhìn, sau đó cẩn thận vươn tay, nắm chắc trong tay rồi nhấc lên, nặng như vạn cân, tựa như một tòa núi cao.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đánh giá một lượt, cắn rang, thử thăm dò dùng thần thức bao phủ.
Nhưng mà thần thức mới xuất hiện, kiếm gãy lập tức có động tĩnh.
Một cỗ vô hình kiếm ý bộc phát, tay Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt bị vô số lưỡi dao cắt chém, máu tươi vẩy ra.
“Móa nó!” Lữ Thiếu Khanh bị đau, cảm giác được kiếm gãy có kích động bay đi, quyết tâm: “Muốn chạy? Nằm mơ!”
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ hung ác, trong mắt hắn, đây là linh thạch sáng lấp lánh, tuyệt đối không được phép chạy.
Nếu có thể đạt được sức mạnh của kiếm gãy, tăng trưởng mấy cảnh giới, vậy sẽ tiết kiệm được bao nhiêu linh thạch.
“Linh thạch đừng chạy!” Không để ý tới thương thế của mình, lại một lần nữa đưa tay phải ra, linh lực cuốn tới, như gió bão gào thét, muốn giữ kiếm gãy lại.
Nhưng trên kiếm gãy bộc phát một cỗ quang mang, sức mạnh vô song nghiền ép hết thảy, trực tiếp đánh Lữ Thiếu Khanh ra.
Lữ Thiếu Khanh bị đánh vào trong sương mù màu xám, sương mù màu xám cuốn lên, nhanh chóng ngăn cách hắn bên ngoài.
“Em gái ngươi!” Lữ Thiếu Khanh tức giận đến phát cuồng, chẳng lẽ người dáng dấp đẹp trai không xứng có bảo tàng sao?
Nhìn sương mù màu xám xung quanh hình thành bức tường ngăn cách mình bên ngoài, Lữ Thiếu Khanh thở phì phò rút Mặc Quân kiếm ra.
“Mở ra cho ta!”
Hôm nay nói cái gì, hắn cũng phải tiến vào.
Mặc Quân kiếm hung hăng đánh xuống bức tường màu xám, kiếm quang còn chưa rơi xuống tường xám, không gian trước mặt đã sụp đổ rồi.
Một khe nứt to lớn xuất hiện, tiếp theo, cơn lốc hư không mang tính hủy diệt gào thét tới, bao phủ Lữ Thiếu Khanh bên trong.
Cơn lốc hư không vù vù thổi mạnh, không ngừng lôi kéo qua lại.
Cảm nhận được cơn lốc hư không đang không ngừng đánh thẳng vào thân thể của mình, muốn xé mình thành mảnh nhỏ, Lữ Thiếu Khanh càng nổi giận hơn.
Chẳng qua mình chỉ muốn tiết kiệm chút linh thạch thôi mà, sao lại khí khăn như vậy?
“Cơn lốc hư không cứt chó gì, ngươi cũng muốn ồn ào theo à?”
Lữ Thiếu Khanh giận dữ không đi đóng khe hở hư không mà cứng rắn đối đầu với cơn lốc hư không.
Thanh kiếm nát kia ta không làm gì được, cơn lốc hư không nho nhở như ngươi mà ta còn không làm gì được ngươi sao?
Thái Diễn Luyện Thể Quyết vận chuyển, bên ngoài cơ thể sáng lên quang mang nhàn nhạt, như một tầng phòng hộ lơ lửng trôi, khiến hắn đứng sừng sững trong cơn bão táp, lông tóc không tổn hao gì.
Cơn lốc hư không sắc bén, cuồng bạo, âm lãnh không ngừng xung kích, như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.
Dưới công kích của sức mạnh cường đại, tiếng va chạm không ngừng sinh ra quanh quẩn trong không gian rộng lớn, không ngừng khuếch tán, một mực truyền đến chỗ sâu trong xa xôi.
Lữ Thiếu Khanh như đá ngầm, sừng sững bất động , mặc cho cơn lốc hư không không ngừng xung kích.
Tuy nhiên, cùng với linh lực trong cơ thể tiêu hao, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu tỉnh táo lại.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể bị cơn lốc hư không thổi ở đây mười ngày nửa năm.
Nhưng mà tiếp tục như vậy, cuối cùng vẫn là hắn chịu thiệt thôi.
Nhạn bay phải nhổ lông, ngã sấp phải bốc được cát, Lữ Thiếu Khanh không chấp nhận được.
Sức mạnh của thanh kiếm nát kia hắn không chiếm được, giờ còn bị cơn lốc hư không khi dễ, cuối cùng vẫn là hắn chịu thiệt.
Vậy làm sao mà nhịn được?
Lữ Thiếu Khanh ánh mắt lấp lóe, nhìn chằm chằm cơn lốc hư không như ẩn như hiện trước mắt.
Linh lực trong cơ thể vận chuyển, không còn bị động ngăn cản, mà là chủ động xuất kích.
Mặc Quân kiếm lắc một cái, kiếm ý vù vù bộc phát.
“Ầm ầm.”
Không trung lập tức sinh ra vô số bạo tạc.
Cơn lốc hư không cường hãn, ngay cả kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh cũng có thể hủy diệt.
Cơn lốc vô cùng vô tận không ngừng gào thét, tựa như bị chọc giận, đột nhiên bắt đầu trở nên cuồng bạo
Tiếng gió vù vù như ác long gào thét, khí tức âm lãnh càng thêm mãnh liệt.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh tiếng còi báo động lập tức vang lên, lông mày nhíu lại, trong khe hở hư không, một món đồ trong suốt xuất hiện.
Gần như trong suốt, nhưng lại mơ hồ có thể thấy được quỹ tích, như con sứa trong suốt lại mang theo độc tố trí mạng.
Sau khi món đồ xuất hiện, khí tức âm lãnh đột ngột tăng, cho người ta một loại cảm giác từ mùa xuân vừa bước một bước vào mùa đông, lạnh lẽo thấu xương.
Nó trực tiếp đánh về phía Lữ Thiếu Khanh, cơn lốc hư không chung quanh càng thêm mãnh liệt.
Sức mạnh xung kích lên cơ thể cũng càng thêm mãnh liệt, không trung mơ hồ truyền đến tiếng oanh minh.
“Thứ gì?”
Lữ Thiếu Khanh trong lòng lén nói thầm, trong hư không còn có loại vật này?
Trước đó hắn phiêu lưu trong hư không lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua loại vật này.
Mặc Quân kiếm đánh xuống, nhẹ nhàng chém nó thành hai khúc.
Không đợi Lữ Thiếu Khanh thở phào, thứ bị chém thành hai khúc kia tiếp tục đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận