Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 737 - Đi theo lão đại có tiền ai mà không vui vẻ chứ?



Chương 737: Đi theo lão đại có tiền ai mà không vui vẻ chứ?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh rót linh lực vào Tốn Ma thạch, nói với Úc Linh: “Ném vào trong miệng nó.”Hai tay Úc Linh khiêng tảng Tốn Ma thạch lớn, dưới sự chỉ huy của Lữ Thiếu Khanh đập mạnh về phía đầu con rết.Sau khi Tốn Ma thạch ném đi rồi Lữ Thiếu Khanh mới phản ứng lại.Hắn gần như nhảy dựng lên: “Tiêu rồi!”Sau đó hắn vội vàng móc trong giới chỉ ra mấy món pháp khí nhị phẩm, tam phẩm ném cho Úc Linh và Mẫn Phiên: “Mau, mau dùng đi, sắp nổ rồi!”Úc Linh bên này cũng kịp phản ứng, vừa rồi một tảng Tốn Ma thạch nhỏ như cái đầu mà uy lực cú nổ có thể so với Kế Đan kỳ, giờ một tảng lớn như vậy chẳng phải có thể so với một đòn của Nguyên Anh kỳ sao?Một đòn của Nguyên Anh kỳ phạm vi và uy lực nổ cũng lớn và kinh khủng hơn Kế Đan kỳ nhiều.Khoảng cách giữa bọn họ và con rết chỉ khoảng bốn, năm dặm, hoàn toàn ở trong phạm vi cú nổ.Nếu không làm gì thì đợi tự nổ chết mình luôn đi.Úc Linh vừa nghĩ tới vụ nổ có thể so với Nguyên Anh kỳ sắc mặt liền trắng bệch, không dám trì hoãn, vội vàng vận chuyển pháp khí bao phủ lấy nàng ta và Lữ Thiếu Khanh.Mẫn Phiên bên này không kịp phản ứng nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.Hắn ta bĩu môi, càng cảm thấy mình đã lên sai thuyền, nhận nhầm lão đại rồi.Thuyền hải tặc này, còn có thể xuống không?Hắn ta cười ha ha một tiếng, trong giọng nói mang theo khinh bỉ nói: “Chúng ta cách xa như vậy, không sợ.”“Ầm ầm!”Mẫn Phiên vừa mới nói xong, một tiếng nổ thật lớn vang lên, tảng Tốn Ma thạch bị ném đi phát ra cú nổ kịch liệt.Quang mang mãnh liệt bao phủ tầm mắt mọi người, tiếng nổ đinh tai nhức óc, ánh lửa, khói đặc xông lên trời, tạo thành một đóa mây hình nấm khổng lồ.Đại địa bắt đầu run rẩy, như đụng phải động đất cấp mười, vách núi chung quanh ầm ầm vỡ tung, vô số tảng đá cuồn cuộn rơi xuống.Công kích điên cuồng như làn sóng cường liệt đánh thẳng bốn phía, như có một bàn tay vô hình, tứ ngược phá hỏng hết tất thảy những gì nó gặp được, điên cuồng lấp đầy bất kỳ khe hở nào.Sóng xung kích của cú nổ đánh tới, uy lực cường đại trong nháy mắt khiến ngọn núi nơi nhóm Lữ Thiếu Khanh nấp sụp đổ, vô số bùn đá rơi xuống bao phủ mấy người Lữ Thiếu Khanh.Cũng không biết qua bao lâu, đất rung núi chuyển dần dần dừng lại, hết thảy khôi phục bình tĩnh.Đống bùn đất nào đó đột nhiên nổ tung, Úc Linh mang theo Lữ Thiếu Khanh từ dưới bay lên, Mẫn Phiên theo sát phía sau.Sắc mặt Úc Linh trắng bệch, bên khóe miệng lưu lại vết máu.Lữ Thiếu Khanh còn đỡ hơn một chút, mặc dù hắn không thể phát huy toàn bộ thực lực nhưng nhục thân của hắn mạnh nhất trong ba người, sóng xung kích của vụ nổ không gây ra bao nhiêu thương tích cho hắn.Mẫn Phiên thì thê thảm hơn nhiều, hắn ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh bọn họ chỉ đang làm quá vấn đề nên cũng không hề có phòng ngự, đợi khi vụ nổ xảy ra thì hắn ta muốn làm gì cũng đã muộn.Nếu uy lực còn lớn hơn một chút thì hắn ta sớm đã hôi phi yên diệt trong cú nổ rồi.Sau khi Mẫn Phiên bước ra thì đã không còn đứng vững, quỳ trên mặt đất hoảng sợ không thôi.Hẻm núi trước mắt đã thay đổi cực lớn.Trên mặt đất có cái hố lớn sâu mười mấy mét, thi thể con rết không đầu nằm trong hố lớn, cú nổ vừa rồi đã khiến đầu con rết nổ thành bụi, chết đến mức không thể chết thêm.Vách núi chung quanh che kín vô số vết nứt, sụp đổ vô số.May là vị trí của bọn họ ở trên hẻm núi, uy lực của cú nổ bị đỉnh núi dưới chân ngăn cản trước nên thứ bọn họ gặp phải có thể nói chỉ là một phần nhỏ uy lực của vụ nổ.Tuy nhiên cho dù như vậy thì cũng khiến bọn họ bị ăn hành rồi.Ngọn núi này đã toàn bộ sụp đổ, nếu như thực lực bọn họ yếu hơn một chút thì giờ cũng đã chết đến mức không thể chết thêm.Các tộc nhân khác của Mẫn Phiên cũng từ nơi khác chui ra.Sắc mặt những người Tang Lạc còn sót lại này trắng bệch, chưa tỉnh hồn.Bọn hắn thấy tình thế không ổn đã có thể trốn được bao xa trốn bấy xa trước một bước, tránh được uy lực kinh khủng của vụ nổ nên mới còn sống sót.Tuy nhiên cho dù như vậy bọn hắn vẫn bị thương mức độ khác nhau.Lữ Thiếu Khanh hỏi Mẫn Phiên: “Sao, đây chính là bảo bối muốn cho ngươi xem, lợi hại không?”Sắc mặt Mẫn Phiên tái nhợt, không biết do bị thương hay vì do hoảng sợ, dù sao thì ánh mắt hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh cũng đã mang theo sự kiêng kị rõ ràng.Thật là đáng sợ.Có thể khiến Tốn Ma thạch phát sinh bạo tạc.Đây chính là chuyện mà đám vương tộc trong vương đình kia cũng không thể làm được.Đây là công năng người Tang Lạc chưa hề phát hiện, nếu người Tang Lạc có thể dùng Tốn Ma thạch làm vũ khí đối phó người Thánh tộc, hiệu quả rất khá.Tên này, quả nhiên khác với người Thánh tộc.Trong lòng Mẫn Phiên cảm thấy mình lên con thuyền này của Lữ Thiếu Khanh có lẽ cũng tốt.Đồng thời, hắn ta cũng hiểu ra vì sao ban nãy Lữ Thiếu Khanh không sợ hắn ta.Không chỉ đơn thuần vì có bảo tiêu là Úc Linh bên cạnh mà chủ yếu vì Tốn Ma thạch.Ném một viên Tốn Ma thạch ra, ai có thể chống đỡ được?Nếu ném viên Tốn Ma thạch ban nãy mà ném vào trong bộ lạc của hắn ta có thể giết hết tất cả tộc nhân trong bộ lạc hắn ta.Không thể trêu vào, tên này không thể trêu vào.Trong lòng Mẫn Phiên đã phục Lữ Thiếu Khanh, không dám có suy nghĩ khác.Sau đó, đã đến lúc quay về rồi.Bởi vì tất cả mọi người bị thương, thời gian quay trở về tốn thêm gần gấp đôi so với thời gian đến.Nhưng bọn họ vẫn bình an trở về bộ lạc.Sau khi trở về Lữ Thiếu Khanh cũng nói được làm được, nơi này thiếu vật tư, hắn lấy lương thực, vật tư đưa cho Mẫn Phiên.Thu hoạch bên phía Thiên Cung môn khiến hắn có thể dư dã nuôi dưỡng mấy môn phái nhỏ.Vật tư cho Mẫn Phiên chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả, nhưng cũng đủ để khiến Mẫn Phiên hoàn toàn quy thuận hắn.Đi theo lão đại có tiền ai mà không vui vẻ chứ?Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh còn không có ý định đoạt quyền, bộ lạc Mẫn Phiên trước kia như thế nào bây giờ vẫn vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận