Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2264:

Chương 2264:Chương 2264:
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Hoang thần duỗi móng vuốt sắc nhọn ra sức vồ Lữ Thiếu Khanh một cái.
Âm ầm!
Không gian xung quanh lập tức sụp đổ, vô số sức mạnh mãnh liệt tràn ra như tận thế. “Mẹ nó!”
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn biến sắc, cả hai đồng thời ra tay.
Hai ánh kiếm phóng lên tận trời, va chạm cực mạnh vào sức mạnh vô hình của Hoang thần. Âm ầm!
Vụ nổ kịch liệt tỏa ra hào quang chói lọi, chiếu nơi này sáng như ban ngày.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn phun máu tươi, cùng bay rớt ra ngoài.
“Đau quái”
Lữ Thiếu Khanh ngao ngao kêu lớn.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh kêu gào âm ÿ, Hoang thần tức giận lắm, không ngờ đòn tấn công của nó lại không thể giết được hai con sâu kiến này. Vô cùng nhục nhã!
Hoang thần không nhịn được giận, lại lần nữa ra tay.
“Chết đi!”
Nó lần nữa ra tay với hai người, móng vuốt sắc bén vung lên, vô số bão lốc cuốn lên.
Bão lốc lần này màu đen như cuốn lên từ Địa Ngục.
Quy tắc thiên địa lặng lẽ thay đổi.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn lập tức cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên như tường đồng vách sắt, hai người như bị vây trong một nhà tù nhỏ hẹp, không chỗ nào có thể trốn.
Thậm chí linh lực trong cơ thể bọn họ cũng bị giam cầm, cả hai lại trở thành người phàm. Nhưng mài
Có ánh sáng màu vàng kim lóe lên trong cơ thể Kế Ngôn, khí tức của hắn thay đổi, dường như đã khôi phục trong nháy mắt.
Lữ Thiếu Khanh trợn mắt há mồm, nhìn Kế Ngôn mà không tài nào tin nổi. Cảm giác này, hắn rất quen thuộc.
Mẹ ơi, đây là sức mạnh thời gian.
Kế Ngôn lĩnh ngộ khi nào vậy?
Kế Ngôn lại vung kiếm ra, cố nhịn cơn ghê họng muốn nôn ra máu một lần nữa chém ra một kiếm.
Âm ầm!
Trong hư không, mấy ánh kiếm sáng lên, từ bốn phương tám hướng lao tới. Phụt phụt! Cơn bão màu đen không ngừng tiêu tán trong ánh kiếm, nhưng vẫn mãnh liệt lao tới.
Kế NGôn kéo lẫy Lữ Thiếu Khanh nhảy vào khe hở rời đi. Kiếm quang tả xung hữu đột mở đường cho hai người bọn họ.
Hai người xuyên qua trong hư không, trong bão lốc. “Muốn chạy trốn!”
Giọng nói lạnh như băng của Hoang thần vang lên. Sức mạnh bão lốc xung quanh bồng nhiên tăng vọt, như từng tòa núi lớn áp xuống.
Xung quanh vỡ tan, không ngừng sinh ra các loại sức mạnh đổ ập vào hai người, không ngừng lôi kéo, xung đột, toàn thân cả hai bịt kín vết rách.
Chẳng mấy chốc hơi thở của Kế Ngôn đã trở nên nặng nà. Áp lực chủ yếu đều đổ vào hắn ta, ánh kiếm trở nên ảm đạm dần.
Kế Ngôn cảm thấy không thể chống đỡ nổi nữa. Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, hắn đang chờ thời điểm thích hợp để ra tay.
Tâm thần khẽ động, quả cầu vàng kim trong cơ thể lại vận chuyển.
Một cỗ hấp lực từ thân thể Lữ Thiếu Khanh tản ra, bão đen xung quanh đột nhiên mạnh hơn, mãnh liệt lao tới.
Kế Ngôn kinh hãi, vừa muốn ngăn cản, Lữ Thiếu Khanh đã quát lên: “Không cần quan tâm đến bọn chúng!”
Bão táp màu đen cuốn tới, sương mù màu đen không ngừng bốc lên trong cơn bão, đầy quỷ di.
Lữ Thiếu Khanh mặc kệ chúng, lực hút trong cơ thể tiếp tục vận chuyển, tất cả đầu bị hắn hấp thu hết.
Kế Ngôn quay lại nhìn Lữ Thiếu Khanh, rất cạn lời.
Quả nhiên, vào lúc sống còn vân phải trông vào sư đệ của mình.
Lữ Thiếu Khanh không ngừng hấp thu và cắn nuốt, bão táp xung quanh cũng dần dần yếu bớt.
Cuối cùng, trường kiếm của Kế Ngôn chấn động, cơn bão màu đen triệt để tiêu tan, hai người bọn họ lại lần nữa chặn được đòn tấn công của Hoang thần.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Không tiếp tục nữa à?”
Lữ Thiếu Khanh võ vỗ bụng, ợ một cái: “Tiếp cái cọng lông ấy, đệ sắp nổ tung rồi.”
Lữ Thiếu Khanh vươn tay ra, năng lượng từ trong cơ thể hắn tuôn ra hội tụ vào lòng bàn tay.
Một sợi bão lốc màu đen tản mát ra khí tức âm lãnh.
Kế Ngôn hiểu ra, lĩnh vực mà lúc trước Lữ Thiếu Khanh lĩnh ngộ được có thể đánh bật lại đòn tấn công của đối phương.
Giờ nó lại tiến thêm một bước, có thể tồn trữ năng lượng, tìm cơ hội thích hợp rồi đánh lại.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm cơn lốc màu đen, nhíu mày hỏi: “Yếu thế à? Kém xa Đế Kiếm.”
Kiếm ý của Đế Kiếm bị hán thôn phệ tập trung lại có thể so với một đòn của Đại Thừa kỳ.
Mà bây giờ, sợi bão lốc trước mặt đây chỉ có thể tương đương với Hợp Thể kỳ.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ sâu sắc; “Đại Thừa kỳ rởm.” Nhưng Lữ Thiếu Khanh lập tức đau khổ.
Dù là Đại Thừa kỳ hàng rởm, kém xa Đế Kiếm, nhưng dù gì cũng là Đại Thừa kỳ.
Hắn và Kế Ngôn chỉ là Đại Thừa kỳ, khó lắm.
Phía xa, Hoang thần thấy mình tấn công hai lần cũng không làm gì được đối phương, ngược lại Lữ Thiếu Khanh còn ăn được đòn tấn công của nó. Nó kinh ngạc và phẫn nộ, gầm lên: “Sâu kiến, ngươi dám?”
Âm thanh chấn động hư không, sóng âm vô hình không kém bất kỳ đòn tấn công nào.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức đánh sợi lốc trong tay ra.
Vù vù.
Bão lốc màu đen mãnh liệt đỡ được phần lớn uy lực.
Nhưng dù thế, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng phun máu, không ngừng lộn nhào trong không trung.
Lữ Thiếu Khanh nổi giận. Bắt nạt người khác phải không? Lữ Thiếu Khanh bùng nổ, như cố ý biểu hiện cho Hoang thần xem vậy, hắn gầm lên với nó: “Đồ hàng rởm kia, đừng có phách lối"
“Có đám hạ thấp cảnh giới đánh với ta một trận không? Ta không đánh người vãi cứt vãi đái ra, họ của ta sẽ viết ngược lại.”
Hoang thần đột nhiên an tĩnh lại, dù cách rất xa nhưng Kế Ngôn vẫn có thể cảm nhận được hai mắt nó càng đỏ hồng hơn nữa, tựa như thấy được chuyện gì đó không thể tin nổi.
Sau mấy hơi thở, dường như hơi thở của Hoang thần trở nên dồn dập hơn, tiếng nói như thật như ảo: “Sâu kiến, ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lữ Thiếu Khanh điên cuồng gầm lên: “Có dám không?”
“Khặc khặc.” Hoang thần cười lớn. “Tốt, tốt, tốt lắm.”
“Bỏ lỡ Đế Kiếm, còn có thể gặp được người như ngươi, tốt, quá tốt rồi.”
Âm thanh mừng rỡ ngạc nhiên của Hoang thần vang vọng khắp hư không: “Có được ngươi, ta sẽ trở thành tồn tại thật sự.”
“Sâu kiến, tới đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận