Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1452: Chỉ là Trương Tòng Long thôi

Chương 1452: Chỉ là Trương Tòng Long thôiChương 1452: Chỉ là Trương Tòng Long thôi
"Điêu trùng tiểu kỹ!"
Trương Tòng Long giơ trường kiếm lên, một vòng kiếm quang xông lên trời khuấy động phong vân vô tận.
Kiếm quang va chạm với quả cầu lửa, oành một tiếng, bụi mù khói đặc phủ kín thiên địa.
Trong làn khói dày đặc, âm thanh khinh miệt của Trương Tòng Long vang lên: "Chiêu thức cũ, ngươi tưởng vẫn có tác dụng với ta sao?"
Tiếng Tiêu Y mắng cũng vang lên, vọng vào tai tất cả mọi người: "Đúng như lời Nhị sư huynh đã nói, ngươi tưởng mình là thánh đấu sĩ à?"
"Xem chiêu!" Ầm ầm!
Trong làn khói đặc, tiếng vang lớn hơn vang lên đỉnh tai nhức óc, dường như bầu trời cũng khựng lại mất một lát. Một khắc sau, một cỗ khí lãng cường đại càn quét khắp nơi.
Âm thanh của Trương Tòng Long từ trong sương khói vọng ra: "Đáng, đáng chết!"
Sau đó, trong làn khói đặc, kiếm quang bắn ra bốn phía, như cuồng phong thổi qua cuốn khói tan đi, lộ ra hình ảnh của Tiêu Y và Trương Tòng Long.
Trương Tòng Long y phục nát bét, đen thui, đầu tóc đầy bụi, cực kỳ chật vật.
Đồng thời, người nào tỉnh mắt còn có thể phát hiện ra tay phải cầm trường kiếm của Trương Tòng Long nhè nhẹ run lên. Mặc dù gã ta đã hết sức che giấu, nhưng những người mắt sắc đều có thể nhìn ra được Trương Tòng Long đang bị thương.
Thấy tình trạng của gã ta, tất cả mọi người giật nảy cả mình.
Vừa rồi còn chiếm thượng phong cơ mà, sao chớp mắt đã bị thương rồi?
Tiêu Y cười đắc ý: "Hừ, Trương Tòng Trùng, chiêu thức cũ không có hiệu quả với ngươi sao?"
"Ta dã nói rồi, ngươi không phải thánh đấu sĩ, ta cũng không phải là ta trước kia."
Câu nói này cũng nhắc nhở Trương Tòng Long.
Lúc trước Tiêu Y chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, lại có thể khiến cho Đỗ Tĩnh là Trúc Cơ tâng tám ăn thiệt. Hiện tại, Tiêu Y đã là Nguyên Anh tầng hai, chỉ thấp hơn gã ta hai cảnh giới nhỏ.
Chưa kể!
"Đúng là ta đã chủ quan, các ngươi đều là hạng người hèn hạ vô sỉ!"
Ánh mắt Trương Tòng Long lại lạnh như băng. Gã ta thu sát khí lại, như biến thành người khác.
Nhưng dù đã thu lại sát khí nhưng sát ý trong cơ thể không hề giảm mà còn tăng hơn.
Tiêu Y mấng: "Xét về hèn hạ vô sỉ, ai có thể hơn được Quy Nguyên Các nhà các ngươi?"
"Xem chiêu!"
Hiện tại Trương Tòng Long đang bị thương, là cơ hội tốt để đánh chó mù đường. Tiêu Y cầm Lan Thủy Kiếm khởi xướng tấn công trước.
Hừi
Trương Tòng Long không cam lòng yếu thế, cũng gay gắt xuất thủ đối phó.
Mặc dù Tiêu Y giảo hoạt, thực lực cũng không yếu, nhưng Trương Tòng Long gã ta còn mạnh hơn.
Giao thủ chính diện, chiêu thức của gã ta vạn phần bá đạo, sát khí nghiêm nghị.
Dù Tiêu Y có giành phần tấn công trước, chiếm đượt tiên cơ, cuối cùng vẫn không thể ngăn được đòn phản kích của Trương Tòng Long.
Dù sao thì thực lực và cảnh giới cũng vẫn còn đó.
Dù kiếm ý của Tiêu Y tỉnh thuần nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản nổi, liên tục bại lui. Phù, phù.
Hơi thở của Tiêu Y đã bắt đầu trở nên nặng nề, nàng cảm thấy dường như liên tục có đá tảng đè lên người mình, từng tảng từng tảng đè thêm khiến cho động tác của mình càng thêm chậm chạp.
Kiếm chiêu của Trương Tòng Long đại khai đại hợp, mỗi một kiếm đều lực chìm thế lớn, bá đạo ngang ngược.
Ép cho Tiêu Y khó chịu vô cùng. Nàng thực sự cảm nhận được sự cường hãn của Trương Tòng Long.
Dần dần, ánh mắt Tiêu Y hơi dại ra vài phần, sự tự tin mới dựng trong lòng đã bị đánh cho hội phi yên diệt.
Áp lực cường đại khiến nàng bắt đầu nghỉ ngờ bản thân.
Phụt! Trên người Tiêu Y lại có thêm một vết thương, vết thương nóng bỏng như lửa đốt, kiếm ý thuộc tính thổ như quả ớt xát vào vết thương khiến cho Tiêu Y đau đớn đầm đìa mồ hôi.
Nhưng dù bị đánh đến mức nghi ngờ cuộc đời, miệng lưỡi nàng vân không hề bị ảnh hưởng.
"Kiếm ý của ngươi là ăn cứt chó mà lớn à? Sao khiến người ta buồn nôn như cứt chó vậy?”
"Muốn chết!"
Trương Tòng Long nổi giận: "Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng à?"
Trương kiếm trong tay lại vung lên, kiếm ý gào thét hung ác hơn vài phần.
Kiếm quang quét ngang lao tới. Tiêu Y đã cạn kiệt năng lượng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản. ẦMI
Hộ thuẫn vỡ tan, máu tươi vẩy ra.
Lại một lần nữa!
Tiêu Y lại một lần nữa bị đánh chìm sâu xuống lòng đất như sao rơi.
Tiêu Y vẫn nằm dưới đất, màu vàng nhàn nhạt trên vết thương như nọc độc ăn mòn máu thịt của nàng.
Cảm giác đau đớn nóng bỏng ở miệng vết thương khiến Tiêu Y phải nhe răng.
Nhưng nỗi đau thể xác còn xém rất xa sự chán nản trong lòng.
Không ngờ nàng vẫn không phải đối thủ của Trương Tòng Long.
Ở tầm tuổi nàng, Đại sư huynh đã có thể ép cho Trương Tòng Long không ngóc đầu lên được.
Ở tầm tuổi nàng, Nhị sư huynh cũng có đủ thực lực đánh chết được Trương Tòng Long.
Nghĩ tới đây, Tiêu Y không nhịn được mà tự hỏi mình.
Ta vô dụng như vậy sao?
Thật sự không xứng làm sư muội của hai vị sư huynh sao?
Chẳng lẽ Nhị sư huynh vẫn luôn mắng mình ngu xuẩn là thật sao?
Tiêu Y đã bắt đầu nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Vèol
Trương Tòng Long không hề dừng tấn công Tiêu Y. Nàng chỉ chửi một tiếng rồi vội vàng trốn tránh.
Nhìn lên trời, thấy ánh mắt như rắn độc của Trương Tòng Long chỉ hận không thể ăn thịt mình, Tiêu Y cảm thấy áp lực cực lớn. Tiêu Y hiểu, lúc này dù mình có nhận thua đầu hàng Trương Tòng Long cũng sẽ không chịu.
Mà nhận thua thì có khác gì chết đâu.
Nàng thua, sẽ phải đi theo gia hỏa buồn nôn kia.
Chết thôi, chỉ nghĩ thôi Tiêu Y đã thấy buồn nôn.
Không được. Mình tuyệt đối không thể thua ở đây.
Không thể khiến cho Nhị sư huynh thất vọng.
Chỉ là một Trương Tòng Long mà thôi, có gì phải sợ?
Nhanh chóng cân nhắc xong, đấu chí trong đầu Tiêu Y khôi phục từng chút từng chút một, ánh mắt nàng trở nên kiên định, sáng trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận