Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1102: Lui ra phía sau, ta muốn làm màu

Chương 1102: Lui ra phía sau, ta muốn làm màuChương 1102: Lui ra phía sau, ta muốn làm màu
"Ngươi..." Cát Cửu nhìn Lữ Thiếu Khanh, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Nếu nàng ta biết thứ gọi là Tế tư đại nhân là một con quái vật thì dù có đánh chết nàng ta cũng sẽ không sùng bái.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Cứu bọn hắn trước đi, đợi lát nữa còn hỏi chút chuyện."
"Nào, vị tỷ tỷ này, ăn tạm chút đan dược đi." Tiêu Y đỡ Cát Cửu lên, đồng thời đưa cho Cát Cửu mấy viên đan dược chữa thương.
Cát Cửu nhìn đan dược trong tay, trong lúc nhất thời chân chờ.
Tiêu Y nhìn thấy sự lo lắng trong lòng nàng ta, nói: "Ngươi cảm thấy chúng †a muốn giết ngươi mà cần cho ngươi uống độc dược à?"
Cát Cửu nghĩ cũng phải, không nói đến sự cường hãn của Tiêu Y, ngay cả hai con linh sủng màu trắng kia nàng ta cũng không thể chống đỡ được.
Cả bộ tộc cộng lại cũng không đánh lại.
Nghĩ tới đây, Cát Cửu không chần chờ nữa, bỏ mấy viên đan dược vào miệng.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra, trong cơ thể hình thành nên một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.
Cát Cửu cảm thấy tỉnh thần của mình chuyển biến tốt đẹp, thương thế trong và ngoài cơ thể đều chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, vốn đang trọng thương nhưng giờ vết thương đã nhẹ đi.
Khí tức uể oải chuyển biến tốt đẹp, cũng tăng thêm vài phần tinh thần.
"Cái này.." Cát Cửu trừng to mắt, đây là thần đan diệu dược gì vậy?
Lữ Thiếu Khanh đi tới trong hang động.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vào thì nhăn nhăn mũi, phất phất tay, một cơn gió nổi lên thổi khắp hang động một lượt.
"Đúng là thối quá!"
Lữ Thiếu Khanh nói thầm một tiếng, ánh mắt rơi trên mặt đất.
Vị trí ban nãy quái vật nằm sấp, trận văn màu đen, chỉ rải rác vài đạo mà có thể truyề thống người đi.
Không giống truyền tống trận nhưng nó lại là một truyền tống trận hàng thật giá thật.
Lữ Thiếu Khanh có chút hứng thú.
Hắn vừa ngồi xổm xuống, giọng Kế Ngôn liền vang lên: "Đây là một truyền tống trận?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, cũng không ngẩng đầu lên: "Không sai, nhìn không giống, nhưng lại có tác dụng như truyền tống trận."
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên trên đó, đồng thời thần thức tràn ra, bắt đâu nghiên cứu truyền tống trận này.
Đường kính không lớn, khoảng chừng hai mét.
Trận văn màu đen, phác hoạ rất đơn giản, cũng rất tùy ý.
Giống như một đứa trẻ tùy tiện vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất.
Thậm chí Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định đây tuyệt đối là do con quái vật ban nãy tùy tiện phác họa ra.
Thần thức bao phủ tất cả trận văn, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình giống như tiến vào một không gian hắc ám.
Tất thảy đều là hắc ám, bóng tối vô tận, không nhìn thấy có chút ánh sáng nào.
Hắc ám nơi này thấm vào lòng người ta, khiến linh hồn người ta run rẩy.
Ở chỗ này, dường như tịch diệt mới là chủ đề vĩnh hằng.
Tiến vào nơi này, cho dù là ai cũng sẽ vì thế mà tịch diệt, sẽ bị hắc ám nơi này thôn phệ.
Ý thức của Lữ Thiếu Khanh dường như bắt đầu trở nên mơ hồ, đột nhiên có một cỗ sức mạnh đụng lên người Lữ Thiếu Khanh.
Một đòn mạnh khiến cho Lữ Thiếu Khanh tỉnh táo lại, hắn lấy lại tinh thần, lập tức nổi giận. Hắn nhìn hằm hằm Kế Ngôn: "Huynh muốn làm gì?"
Kế Ngôn thản nhiên nói: "Đã nửa ngày trôi qua rồi, ta sợ đệ ngủ thiếp đi."
"Nửa ngày trôi qua?' Lữ Thiếu Khanh thầm giật mình, vừa rồi hắn chẳng qua chỉ cảm thấy như mới trôi qua trong chốc lát, sao có thể đã nửa ngày trôi qua?
Tiêu Y ở cửa động nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ban nấy sắc mặt của huynh trắng bệch, cả người trở nên ngây dại ra, giống y như những người kia khi sương mù màu đen thoát ra."
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, trong lòng sợ không thôi.
Bà nội nó, quả nhiên đủ tà môn.
Thế thì suýt chút nữa chết cả người rồi? Nhưng mài!
Lữ Thiếu Khanh nhìn hằm hằm Kế Ngôn: "Vậy cũng không đến mức dùng chân đá ta."
Khóe miệng Kế Ngôn hơi nhếch lên: "Ta vốn định đẩy đệ một cái nhưng cũng không biết vì sao lại dùng chân, lần sau sẽ chú ý."
"Còn định lần sau?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn nói, phân hận không thôi: "Huynh chờ đó cho ta."
Sau đó ánh mắt một lần nữa rơi lên trên truyền tống trận.
Mặc dù rất tà môn nhưng khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy không đơn giản, hắn cảm nhận được từ trong đó có chút gì đó không tầm thường.
Nếu như hắn lĩnh ngộ thì trận pháp của hắn sẽ thăng tiến được thêm một bước. Hắn biết nếu không dụng thần thì sẽ phân tích không được, không phân tích được sẽ không lĩnh hội được.
Nhưng dùng thần thức, lỡ như lại rơi vào trong mảnh hắc ám kia, không về được thì thê thảm rồi.
Lữ Thiếu Khanh gặp khó khăn rồi.
Kế Ngôn thấy thế, đề nghị: "Cứ thẳng tay hủy nó đi, dù sao cũng không phải vật gì tốt."
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Huynh thì biết cái gì, đây chính là đồ tốt."
Lữ Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, nói với Kế Ngôn: "Lui ra sau, ta phải làm màu cái đã."
Kế Ngôn không hề động: "Đệ làm màu nữa ta sẽ không quấy nhiễu được đệ nữa đâu."
Chủ yếu là sợ Lữ Thiếu Khanh lại giống như vừa rồi, hồn phách sắp bay đi rồi.
Lữ Thiếu Khanh cảnh cáo hắn ta: Lần này ta sẽ không có chuyện gì, huynh cớ làm loạn, nếu không ta sẽ đánh huynh đấy,
Sau đó khí tức của hắn biến đổi, đôi mắt liền biến thành đồ án âm Dương.
Kế Ngôn nhận ra cỗ khí tức này của Lữ Thiếu Khanh.
Hai mắt hắn lóe lên tinh quang.
Lữ Thiếu Khanh cho hẳn ta một cảm giác kinh dị.
Kế Ngôn thậm chí cảm thấy Lữ Thiếu Khanh trước mắt đã biến thành một tồn tại vô thượng, một tay là có thể hủy diệt thế giới và sáng tạo thế giới.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh như vậy, Kế Ngôn lần đầu tiên không có đủ tự tin sẽ đánh thăng.
Hắn ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ cần một hơi là có thể tiêu diệt hắn ta.
Tên này, sau khi tách ra, trên đường đi có không ít kỳ ngộ nhỉ.
Luôn tạo áp lực cho ta, quả nhiên đệ mạnh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận