Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1326: Chỉ là thiên kiếp thôi, đánh là xong (tt)

Chương 1326: Chỉ là thiên kiếp thôi, đánh là xong (tt)Chương 1326: Chỉ là thiên kiếp thôi, đánh là xong (tt)
Cảnh Ngộ Đạo lại cười khổ nói: "Đại trưởng lão, ngài cũng không có cách nào, †a còn có biện pháp gì chứ?”
Cảnh Ngộ Đạo cũng tiếc nuối vô cùng: "Thật tiếc, yêu nghiệt như thế, thật tiếc."
Dừng một chút, lão lại nói: "Chẳng qua, nếu có thể kiên trì chịu được một lát có lẽ có thể vượt qua được."
Tương Quỳ gật đầu: "Đúng vậy, thiên kiếp sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ cần kiên trì sẽ thành công."
Sau đó, Tương Quỳ nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, bảo sư huynh của ngươi tránh phong mang của thiên kiếp đi, đừng có dùng sức nữa." Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, nói: "Tránh phong mang á? Nói đùa cái gì? Đánh là xong thôi."
"Nam nhân chân chính có chết cũng không lùi bước. Không phải chỉ là thiên kiếp thôi sao? Chơi nó đi, chơi chết nó luôn”
Tương Quỳ muốn xé miệng Lữ Thiếu Khanh ra luôn.
Cái miệng này không phun ra được câu nào dễ nghe.
"Hắn ta có phải là sư huynh của ngươi không? Ngươi không thấy tình trạng hắn ta thế nào sao?"
Đánh?
Ngươi nói đánh là đánh à?
Đối mặt với thiên kiếp như thế, còn đòi đánh nữa? Bị thiên kiếp đánh cho chết ấy chứ. Nhưng mà, bỗng nhiên phía xa xa có sóng ba động.
Một cỗ kiếm ý kinh thiên bộc phát.
Tương Quỳ quay đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc.
Kế Ngôn vẫn thẳng tắp đứng đó, toàn thân như một thanh kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ, khí thế kinh người, phong mang sắc bén.
Mặc dù bị thương đây người nhưng vẫn bộc phát ra khí tức cường đại, thẳng tiến không lùi, trường kiếm chỉ thẳng lên thần long từ lôi kiếp biến thành.
"Hắn ta... hắn ta muốn làm gì?"
"Không phải hắn ta còn muốn cứng rắn đối đầu đấy chứ?"
"Quá khác thường!"
Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Kế Ngôn vọt thẳng lên, chủ động tấn công lôi kiếp.
Ầm ầm!
Thấy Kế Ngôn lại chủ động giết lên, dường như thần long cũng nổi giận.
Nó uốn éo, thân thể cao lớn lao tới Kế Ngôn.
Mặc dù thần long này không phải thần long thật sự, nhưng nó là từ lôi kiếp biến thành, chỉ khẽ động một cái, thiên địa đã biến sắc, linh khí khuấy động, khiến người ta sợ hãi.
Keng!
Ánh mắt Kế Ngôn lại càng thêm sắc bén, tỏa ra phong mang giống như Vô Khâu Kiếm trong tay.
Kiếm ý tràn ngập đi tới đâu phá tan hoang đến đó, thế không thể đỡ.
Oành!
Cuối cùng, song phương va chạm mạnh, một tiếng vang thật lớn, sóng khủng bố lan rộng.
Thiên địa rung chuyển, sức mạnh kinh khủng lan ra tứ phía, chấn vỡ nát tất cả.
Khu vực bên dưới lại bị năng lượng kinh khủng càn quét tứ phía.
Đại địa băng liệt, nước hồ bốc hơi cuốn lên sóng lớn trăm ngàn trượng, đánh thẳng vào bốn phía, cảnh tượng như tận thế.
Vèol
Một bóng người từ trên trời giáng xuống nện mạnh lên thành Huyền Thổ cách đó không xa.
Ầm ầm!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, vô số sấm sét gào thét, điện quang lấp lóe, quét ngang thiên địa. Chớp mắt, thành Huyền Thổ đã bị sấm sét bao phủ, biến thành một tòa thành sấm sét.
Vô số sấm sét xẹt ngang dọc khắp nơi, tiếng nổ vang lên không dứt bên tai.
Tương Quỳ biến sắc. Thành Huyền Thổ đã bị thiên kiếp liên lụy.
Có thể bị hủy không?
Nhìn thành Huyền Thổ như biến thành địa ngục lôi đình, trái tim Tương Quỳ siết thật chặt.
Nhưng ông ta không thể ra tay, cũng không dám ra tay.
Đây là thiên kiếp, sấm sét đang gào thét kia là lôi kiếp, ông ta không thể đụng vào.
Một khi ông ta ra tay, thiên kiếp sẽ kéo theo cả ông ta vào luôn.
Sấm sét vẫn đang hoành hành bốn phía, không ngớt không ngừng, tiếng nổ lốp bốp tựa như ác long gào thét khiến người ta hoảng sợ.
"Nhanh, mau nhìn!"
Có người bỗng nhiên chỉ lên bâu trời.
Kêu lớn: "Rồng, rồng!"
Mọi người nhìn theo tiếng kêu, thân long từ lôi kiếp biến thành đã bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, toàn thân vô số vết thương, như bị một thanh trường kiếm xuyên thủng, toàn thân tan nát.
Đám người lại càng khiếp sợ.
Không ngờ có người có thể đánh thiên kiếp thành cái dạng này, quả thực khiến bọn họ kinh ngạc đến rớt cằm.
"Thật, thật là đáng sợi"
"Đây... đây là yêu nghiệt cỡ nào?"
"Thiên tài đáng sợi" Mà vẫn chưa xong, Kế Ngôn lại xuất hiện trên bầu trời thành Huyền Thổ.
Hắn ta bị thương nặng hơn, khí tức cũng càng yếu hơn.
Nhưng khí thế của hắn ta lại mạnh hơn, mạnh mẽ ngự giữa hư không như một vầng mặt trời cháy hừng hực tỏa quang mang vạn trượng.
Khí thế cường đại đến mức kiếp vân trên trời cũng ảm đạm phai mờ.
Kế Ngôn lần nữa chỉ lên kiếp vân, sát ý nghiêm nghị, chiến ý trùng thiên.
"Hắn ta, hắn ta còn muốn đánh nữa sao?"
Ai nấy đều thất kinh, nhìn Kế Ngôn như chiến thần mà sinh lòng kính sợ.
Thật mạnh!
Ầm ầm!
Kiếp vân trên trời như bị chọc giận, vang lên ầm ầm như tiếng gào thét phân nộ.
Nhưng.
Cũng chỉ có tiếng ầm ầm vang lên, không còn thấy lôi kiếp xuất hiện nữa.
Lôi kiếp bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ biến mất từ khi nào, một cơn gió thổi qua, kiếp vân đầy trời chậm rãi tán đi.
"Thành... thành công rồi sao?"
"Kiếp vân tan rồi, hắn ta đã vượt qua được thiên kiếp, trở thành tu sĩ Hóa Thần rồi!"
"Cảnh giới Hóa Thần!"
Cả đám người đều ghen tị, cảnh giới Hóa Thần, bao nhiêu người cố gắng cả đời cũng không đạt được.
Kế Ngôn còn trẻ như vậy đã tiến vào cảnh giới Hóa Thần, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng.
Khi cả đám người đều sợ hãi thán phục, duy chỉ có Tương Quỳ là nghiêm túc.
Ông ta nói: "Vẫn chưa xong!"
"Chưa xong?"
Đám người nghi hoặc nhìn Tương Quỳ, hỏi: "Đại trưởng lão, thiên kiếp gian nan còn chưa kết thúc hay sao?"
Khi câu hỏi này vừa dứt, trên bầu trời bỗng như có một cánh cửa mở ra, một tia sáng từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy Kế Ngôn.
Tương Quỳ thấp giọng nói: "Chính là cái này, tâm ma kiếp!"
Đạo lôi kiếp cuối cùng không chỉ gây ra thương tổn về vật lý, mà còn gây ra cả thương tổn về pháp thuật nữa.
Tâm ma kiếp, là tổn thương pháp thuật.
Tao ngộ tâm ma kiếp, tất cả suy nghĩ đều hóa thành huyễn tượng chân thật nhất, mục tiêu chính là đạo tâm.
Đạo tâm không kiên định không chịu nổi tâm ma tấn công, chẳng những độ kiếp thất bại, mà ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được.
Thiên kiếp tâm ma kiếp của Nguyên Anh rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có người vượt qua mà không biết.
Nhưng thiên kiếp tâm ma kiếp của Hóa Thần thì không thế, nó xuất hiện cùng đạo lôi kiếp cuối cùng, không hình không tượng, không có dấu hiệu mà tìm kiếm. Chương 1327: Chỉ là tâm ma kiếp, không đáng nhắc đến!
Tất cả mọi người đều là tu sĩ, ai cũng thấy tâm ma đáng sợ.
Nhìn Kế Ngôn đang bị bao phủ trong ánh sáng, có người nói theo bản năng: "Hắn ta bị thương nặng như thế, có độ được tâm ma kiếp không?"
Bị thương, thân thể suy yếu, tỉnh thần mỏi mệt, nội tâm cũng sẽ trở nên yếu ớt, dễ dàng bị tâm ma lẻn vào.
Tương Quỳ nhìn Kế Ngôn phía xa xa, thở dài nói: "Khó đấy!"
"Hắn ta chỉ có thể dựa vào chính mình."
"Hy vọng hắn ta có tu luyện đạo tâm của mình”
Cảnh Ngộ Đạo nhìn Kế Ngôn, chậm rãi lắc đầu, nói: "Chỉ sợ hơi khó, hắn tu luyện nhanh như thế, sợ là không dành được bao nhiêu thời gian cho phương diện khác."
Ý của Cảnh Ngộ Đạo là. Kế Ngôn trẻ tuổi như thế đã tu luyện được đến nước này, bình thường chắc hẳn vẫn tập trung vào việc tu luyện, hẳn không có thời gian rèn luyện đạo tâm.
Tương Quỳ hiểu. Với ánh mắt lo lắng, ông ta thở dài hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, thật sao?"
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, khinh thường nói: "Đạo tâm? Tu luyện thứ đồ chơi ấy làm khi gì?"
"Huynh ấy chưa từng cố tu luyện."
Lời này khiến cho Tương Quỳ càng thêm lo lắng: "Lần này hắn ta sẽ càng nguy hiểm hơn."
"Nguy hiểm cái gì?" Lữ Thiếu Khanh không tin: "Chỉ là tâm ma kiếp thôi, không đáng nhắc đến."
Ta giết!
Cả đám người lại liếc sang.
Tương Quỳ tức chết. Ông ta giận dữ măng mỏ: "Tiểu tử, ngươi đừng có xem nhẹ tâm ma kiếp."
"Dù sao ngươi cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn chưa biết tâm ma lợi hại thế nào."
Cái cảnh giới Nguyên Anh này ngươi lấy kiểu gì thế?
Dận Khuyết cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: "Chỉ là tâm ma kiếp thôi sao?"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có biết tâm ma kiếp lợi hại cỡ nào không?"
"Gia hỏa cuồng vọng, ngươi nói thế mà không sợ bị người khác chê cười à?"
Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt, có vẻ rất vô tội nói: "Ai cuồng vọng? Ta nói thật đấy, không phải chỉ là một cái tâm ma kiếp thôi sao? Có gì mà phải lo lắng?"
"Không lo lắng?" Dận Khuyết mừng rỡ. Cuối cùng ngươi đã lộ ra bộ mặt thật rồi, lạnh lùng ích kỷ, vô tình vô nghĩa, đến sư huynh của mình cũng không quan tâm.
Cặn bãt
Nhất định phải để Đại tiểu thư nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi.
"Bây giờ sư huynh của ngươi đang độ kiếp, ngươi còn nói không lo lắng?"
"Ngươi nhìn hắn ta xem, lo cái gì?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Chưa từng thấy qua sự đời sao?" "Chỉ là thiên kiếp thôi, có gì mà phải lo lắng?"
Chỉ là?
Dận Khuyết giận dữ nhìn sang Kế Ngôn, nhưng lập tức choáng váng.
Phía xa xa, Kế Ngôn đã ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, xung quanh mờ mịt linh khí, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Linh lực nồng đậm cuốn tới bao phủ Kế Ngôn.
Từ xa nhìn lại, hắn ta trong màn sương trắng như ẩn như hiện, phiêu dật như tiên.
Trên bầu trời dường như có hào quang nhàn nhạt tỏa xuống chiếu rọi thân thể Kế Ngôn.
Quanh thân Kế Ngôn, linh lực tỉnh thuần như tiểu tinh linh nhảy múa, không ngừng tràn vào trong cơ thể. Vết thương trên người khép lại, linh lực trong cơ thể gào thét sôi trào, nhanh chóng chạy khăp nơi, không ngừng tưới nhuần mỗi một tế bào máu thịt, giúp cho vết thương của hắn ta nhanh chóng phục hồi.
Dần dần, một áp lực cường đại tỏa ra, tựa như thoát ly phàm trần bước vào tiên cảnh, khiến cho người ta càng kinh SỢ.
Trạng thái này của Kế Ngôn có nghĩa hắn ta đã thuận lợi vượt qua được thiên kiếp, đã chính thức bước vào cảnh giới Hóa Thần.
Dận Khuyết há hốc miệng, cực kỳ không thể tin nổi.
Tâm ma kiếp đâu?
Không phải nói còn có tâm ma kiếp nữa sao?
Mới có bao lâu đã vượt qua được †âm ma kiếp rồi?
Dận Khuyết khó mà chấp nhận nổi. Quá khoa trương!
Phản ứng của những người khác cũng không khác là mấy.
Cho dù là Tương Quỳ, cũng kinh ngạc mất nửa ngày không nói nên lời.
Bên này ông ta còn đang nói tâm ma kiếp đáng sợ cỡ nào, bên kia Kế Ngôn đã vượt qua chỉ trong chớp mắt.
Có chuyện gì phi lý đến thế không?
Tương Quỳ sống hơn ngàn năm, kiến thức rộng lớn, sóng to gió lớn gì cũng đều gặp hết rồi.
Duy chỉ có yêu nghiệt biến thái như Kế Ngôn là mới gặp lần đầu.
Lần đầu tiên ông ta biết thiên kiếp Hóa Thần có thể vượt qua thế này, từ đầu tới đuôi đánh cái vèo là xong. Ương ngạnh vượt qua thiên kiếp.
Đến cả tâm ma kiếp biến áo khỏ lường người người vừa nghe đã sợ mà Kế Ngôn cũng dễ dàng vượt qua.
Đơn giản như uống nước ấy!
Thấy tất cả mọi người đều đang trợn tròn hai mắt, Lữ Thiếu Khanh nói: "Thế nào? Đã nói chỉ là tâm ma kiếp thôi mà, có gì mả phải căng thẳng?"
Đám người nhìn Lữ Thiếu Khanh hờ hững mà cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đến lúc này họ mới biết, thì ra Lữ Thiếu Khanh tràn đầy lòng tin vào Kế Ngôn, tin tưởng Kế Ngôn sẽ nhẹ nhàng vượt qua được thiên kiếp.
Chứ không phải là lãnh khốc vô tình, thờ ơ lạnh nhạt.
Lữ Thiếu Khanh còn đắc ý hỏi Dận Khuyết: "Làm sao? Còn lời gì muốn nói nữa không?"
Sắc mặt Dận Khuyết cực kỳ khó coi, như thể Tương Tư Tiên chuẩn bị đi lấy chồng vậy, trong lòng hắn ta khó chịu đến mức muốn nôn ra máu.
Hắn ta vẫn muốn chửi bới Lữ Thiếu Khanh, phá hết cảm tình tốt của Tương Tư Tiên dành cho hắn.
Nhưng lần nào cũng bị vả mặt, khiến cho hắn ta tức muốn chết.
Tương Quỳ nhìn Kế Ngôn phía xa xa, bỗng nhiên lại hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Rốt cuộc các ngươi là ai?"
"Người tốt mài!"
Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh vẫn y như thế: "Đẹp trai, hơn nữa còn là vừa đẹp trai vừa hiểu lễ phép."
Tả Điệp không nhịn được mà khinh bỉ: "Không biết xấu hổi" "Này cô nương kia, ngươi thì biết cái gì? Không nên nói năng bậy bạ." Lữ Thiếu Khanh cau có nhìn Tả Điệp: "Ta rất lo lắng sau này sẽ có đạo lữ không đấy, ngươi đừng có ở đây bôi bẩn thanh danh của ta."
Hảẳn lại nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, ông bói giúp ta một quẻ đi."
"Mấy ngày nay ta thấy trong lòng rất hoảng hốt."
Cũng không biết có phải hôm đó Tương Quỳ chiếm tài vận của mình, hay nhân duyên của mình, hay là cả hai không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận