Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 252 - Người ở Trung Châu đến



Chương 252: Người ở Trung Châu đếnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm không bất ngờ về việc này, nàng nhìn Cổ Liệt bằng ánh mắt sâu xa: "Cổ trưởng lão định ngày kia trước khi rời đi sẽ ra tay với hắn sao?"Cổ Liệt không giấu giếm: "Ta không thể tha thứ cho kẻ phá hỏng danh dự Điểm Tinh Phái."Hành động khiêu khích, bôi nhọ Điểm Tinh Phái của Lữ Thiếu Khanh đã khiến gã ta nổi sát ý với hắn.Kẻ dám sỉ nhục Điểm Tinh Phái tuyệt đối phải chết.Tuyên Vân Tâm không định khuyên nhủ, mà lại hỏi một câu: "Ngươi có tự tin không?"Giọng điệu của Cổ Liệt tràn đầy tự tin vào bản thân, ngạo nghễ đáp: "Mặc dù hắn có chút thực lực, nhưng ta đã ở Kết Đan cảnh giới thứ tám."Tuyên Vân Tâm bắt đầu bày mưu tính kế cho Cổ Liệt: "Tốt nhất nên chờ đến lúc rời khỏi phạm vi của Lăng Tiêu Phái, đến gần Yến Châu rồi mới ra tay, sau khi giết hắn thì lập tức dồn hết tốc lực trở về Yến Châu."Sau khi Cổ Liệt rời đi, Tuyên Vân Tâm nhìn theo bóng lưng gã với ánh mắt sâu xa, thấp giọng tự nhủ: "Họ Lữ kia, ta còn chuẩn bị bất ngờ cho ngươi nữa, hy vọng ngươi không quá kinh ngạc."Thời gian một đêm rất nhanh trôi qua, Lữ Thiếu Khanh cũng rời khỏi Tụ Liên Lâu sau khi ăn uống no nê.Thức suốt một đêm đối với tu sĩ mà nói thì chẳng là vấn đề gì cả.Một người một chim ăn uống no say, chậm rãi đi trên phố."Ồ, có khi lúc này Hạ Ngữ sư tỷ vẫn còn ở trên núi, thôi bỏ đi, ở lại đây thêm một hôm vậy, ngày mai đi tìm người của Điểm Tinh Phái tính sổ."Thế là Lữ Thiếu Khanh dứt khoát đến chỗ đội chấp pháp.Lúc này đội chấp pháp đã ra ngoài hết, chẳng còn ai ở lại.Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ tìm bừa một căn phòng để nằm.Hắn tính nằm ở đây một ngày một đêm, ngày mai đi tiễn người của Điểm Tinh Phái lên đường.Có điều nằm xuống chưa được bao lâu đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.Hình như có người vừa xông thẳng vào.Lữ Thiếu Khanh tưởng là người của mình, thế là không để ý đến.Nhưng sau khi người ở bên ngoài bước vào liền hô to: "Người của Lăng Tiêu Phái có ở đây không?""Người ở Trung Châu đến, nhanh ra đây đón tiếp."Trung Châu?Lữ Thiếu Khanh nghe tới đây, lòng hiếu kỳ nổi lên.Cái tên ở Trung Châu đến chỗ này làm gì?Thiên hạ mười ba châu, rộng lớn vô tận, tông môn mọc lên như nấm, thế lực lớn nhỏ vô số.Trung Châu là châu lớn nhất trong tất cả các châu.Mênh mông bát ngát, nghe nói mười hai châu kia cộng lại cũng không to bằng Trung Châu.Trung Châu là trung tâm của thiên hạ, địa linh nhân kiệt, thiên tài đông đảo.Tề Châu so với Trung Châu chẳng khác nào thành phố thủ đô so với thành phố tầm thường.Ở Tề Châu, có lẽ Nguyên Anh là sự tồn tại cao nhất.Nhưng ở Trung Châu, Nguyên Anh nhiều như chó, Hóa Thần gặp khắp nơi, luyện Hư, Hợp Đạo có khi thỉnh thoảng lại xuất hiện một hai người.Có điều giữa Trung Châu và Tề Châu còn cách một Đông Châu, khoảng cách rất xa.Kế Ngôn từng có suy nghĩ đến Trung Châu.Lữ Thiếu Khanh thì không.Hắn cảm thấy ở Tề Châu cũng rất thoải mái.Tề Châu rất hiếm xuất hiện người của Trung Châu, bởi vì quá xa.Lần này đột nhiên người của Trung Châu đến tận nơi, hơn nữa còn chỉ mặt gọi tên muốn tìm Lăng Tiêu Phái.Khiến Lữ Thiếu Khanh rất tò mò.Hiện giờ ở đây không còn ai khác, Lữ Thiếu Khanh ngẫm nghĩ rồi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.Nhìn thấy trong sân có một nam một nữ đang đứng, trai tài gái sắc.Có điều trên gương mặt họ đều mang vẻ kiêu ngạo, khinh miệt nhìn mọi thứ xung quanh.Trông chẳng khác nào đại thiếu gia nhà giàu về chốn nông thôn, bất kể là vẻ mặt hay ánh mắt đều tràn đầy sự khinh thường và ghét bỏ.Khí tức của hai người nồng đậm, mạnh mẽ.Thực lực đều ở cảnh giới Kết Đan.Sau khi trông thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, tầm mắt bọn họ đặt lên người Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt như nhìn từ trên cao xuống, đánh giá Lữ Thiếu Khanh không chút kiêng dè.Chú ý đến khí tức của Lữ Thiếu Khanh, hai người lập tức không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khinh thường.Dẫn đầu là một vị nam tu sĩ chừng ba mươi tuổi, gã hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi là đệ tử Lăng Tiêu Phái?"Giọng điệu khinh miệt, thái độ xem thường.Thái độ và giọng điệu lúc nói chuyện không khác nào đang hỏi nô bộc của thuộc hạ.Lữ Thiếu Khanh nhận ra được thái độ kiêu ngạo của hai người.Trong lòng chửi thầm một tiếng.Không lẽ môn phái đã đắc tội với thế lực lớn nào ở Trung Châu rồi?Thấy Lữ Thiếu Khanh không lập tức trả lời, trên gương mặt nam tu sĩ thoáng qua vẻ không vui.Gã quát: "Ngươi điếc hả? Hay là không nghe hiểu tiếng người?""Quê nghèo hẻo lánh nên phản ứng như vậy à?"Nữ tu sĩ trong số hai người không kìm được bật cười thành tiếng: "Có khi bị dọa rồi ấy.""Ngươi nhìn hắn đi, khí tức Trúc Cơ kỳ, đục ngầu thô ráp, vừa nhìn là biết loại người thiên tư thấp hèn, phản ứng chậm chạp chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"Lữ Thiếu Khanh một lần nữa dùng ánh mắt sâu xa nhìn hai người họ.Hắn giả vờ luống cuống tay chân: "Các, các người là người Trung, Trung Châu sao?"Nhìn dáng vẻ lúng túng của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng bọn họ càng thêm khinh thường.Quả nhiên là tên quê mùa."Đúng vậy, chúng ta đến từ Trung Châu." Nam nhân cầm đầu ngạo nghễ, cực kỳ tự hào với việc mình đến từ Trung Châu."Thì ra là tiền bối ở Trung Châu." Lữ Thiếu Khanh tiếp tục giả vờ, vội vã hành lễ với hai người: "Vãn bối bái kiến hai vị tiền bối.""Không biết hai vị tiền bối xưng hô thế nào?"Hai người nhìn nhau, đều trông thấy vẻ xem thường trong ánh mắt đối phương.Lữ Thiếu Khanh trước mắt họ giả bộ quá hèn mọn.Khiến cho hai người đến từ Trung Châu hết sức khinh thường."Ngươi nghe cho rõ đây." Nam tu sĩ nhướn mày, khoé miệng nhếch lên, nói với vẻ kiêu ngạo: "Ta tên Ngao Lương, đến từ Ngao gia ở Trung Châu."Gã chỉ nữ tu sĩ rồi nói: "Nàng tên là Giản Tiểu Du, đến từ Giản gia ở Trung Châu."Nữ tu sĩ cũng ngẩng mặt, giống như con gà mái vừa đẻ trứng, chỉ thiếu mỗi kêu thêm hai tiếng giành công.Từ biểu cảm và thần thái của hai người có thể nhìn ra bọn họ rất tự hào với xuất thân của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận