Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1345: Làm Hóa Thần không thể rộng rãi một chút sao? (t)

Chương 1345: Làm Hóa Thần không thể rộng rãi một chút sao? (t)Chương 1345: Làm Hóa Thần không thể rộng rãi một chút sao? (t)
Lĩnh vực dùng thần thức làm chủ sao?
Thần thức vô hình vô tung, vốn khó có thể đối phó, giờ có được lĩnh vực thì lại được tăng cường tiến thêm một bước.
Trong lĩnh lực hoàn toàn có thể muốn gì làm đó, đối với kẻ địch hơi yếu một chút có thể thoải mái nghiền ép.
Giống như bây giờ, tâm thần của nam nhân khẽ động, thần thức liền hóa thành cự thạch, muốn nện cho hắn thành thịt nát.
"Chẳng tử tế gì cả!"
Lữ Thiếu Khanh hô to một tiếng.
Thần thức à, ai không có? Thần thức của Lữ Thiếu Khanh mãnh liệt lao ra.
Khi thần thức của Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, thần thức vô ngần như biển cả mênh mông, nam nhân kinh ngạc.
So với thần thức của nam nhân, hình như thần thức của Lữ Thiếu Khanh cũng không yếu hơn bao nhiêu, đây là y còn được lĩnh vực gia trình.
Nói cách khác, nếu như nam nhân không có lĩnh vực, thần thức của y chưa chắc đã so được với Lữ Thiếu Khanh.
Thần thức một Hóa Thần mà không bằng thần thức của một Nguyên Anh kỳ?
Thiên đạo đùa kiểu gì vậy?
Nam nhân không tin vào ma quỷ, phân nộ gào thét, trên bầu trời cự thạch một lần nữa lớn lên gấp đôi sau đó hung hăng nện xuống, tựa như Thái Sơn áp đỉnh từ trên trời giáng xuống. Lữ Thiếu Khanh không dám khinh thường, đối thủ là Hóa Thần, hắn gân như điều động toàn bộ thân thức của mình, Lữ Thiếu Khanh không dám khinh thường, đối thủ là Hóa Thần, hắn dòng sông to lớn, đánh thẳng lên trời.
'AmF
Hai cỗ thần thức va chạm, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến đổi, thân hình bay ngược ra sau như đạn pháo, phun ra mấy ngụm máu tươi lớn trên bầu trời.
Đồng thời cách thật xa nhóm Tương Ti Tiên cũng bị tác động, lực trùng kích mãnh liệt khiến mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ bọn hắn máu tươi phun tung tóe.
Vào thời điểm va chạm, Lữ Thiếu Khanh không hề chú ý được rằng, Trữ Vật giới chỉ trong tay hắn đột nhiên sáng lên một cái, một cỗ sức mạnh từ trên mặt nhẫn rời đi, tiến vào trong sương mù màu đen.
"Áp"
Nam nhân lại kêu thảm một tiếng kinh khủng.
"Ngươi, ngươi cũng thế, ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?"
Trong giọng nói của nam nhân để lộ ra sự kinh hoảng vô tận: "Các ngươi và..."
Sau một khắc, giọng nói hoảng sợ của nam nhân lại một lần nữa vang lên: "Không, không."
Sương mù màu đen tan đi, thi thể nam nhân từ trên cao rơi xuống.
Thi thể nam nhân ngã mạnh xuống đất khí tức hoàn toàn biến mất kéo theo linh hồn cũng bị chôn vùi cùng.
Thi thể đã mất đi khí tức cũng dần dần lộ ra dáng vẻ quái vật. Cơ thể cao lớn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, máu đen chậm rãi chảy ra nhuộm mặt đất thành màu đen.
Nhóm Tương Quỳ trợn mắt hốc mồm nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt lộ ra tia khó tin.
Một vị Hóa Thần, cứ như vậy bị Lữ Thiếu Khanh giết chết?
Thiên đạo đùa trò gì vậy?
Tiêu Y thì vui mừng bay đến, vô cùng sùng bái: "Nhị sư huynh, huynh quả nhiên lợi hại, Hóa Thân cũng không phải là đối thủ của huynh."
Trong mắt Tiêu Y lấp lóe ánh sao, sùng bái không thôi.
Quái vật cái gì, Hóa Thần cái gì, trước mặt Nhị sư huynh không phải cũng ngoan ngoãn bị đánh chết sao?
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, lau đi máu tươi bên khóe miệng, nhìn thi thể nam nhân hắn nhíu chặt mày, cảm thấy có gì đó là lạ.
Mặc dù hắn dùng thần thức phản kích nhưng hắn không cảm thấy thần thức của mình có thể giết chết nam nhân.
Hắn vuốt vuốt lồng ngực của mình, lực phản chấn của quái vật cũng khiến hắn bị thương.
Theo lý mà nói, thần thức của hắn và nam nhân tương đương nhau, cho dù có thể đè ép được nam nhân nhưng cũng không đến mức lập tức giết chết nam nhân chứ.
Thế nhưng hình như nam nhân vô cùng sợ hãi, sau đó thì chết.
So với nói bị đánh chết, chẳng bằng nói bị hù chết có lẽ sẽ hợp lý hơn một chút. Lữ Thiếu Khanh không thể nào nghĩ thông được, cuối cùng chỉ có thể quy tội về một điểm, ngữ khí có mấy phần chần chờ: "Hàng lởm?"
Cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích hợp lý được thôi.
Hàng lởm, không chịu nổi một kích, cắm đầu té ngã dưới tay một Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như hắn.
Sau đó hắn khẳng định gật đầu: "Chắc chắn là hàng lởm."
"Ôi, thế giới này kém quá, a miêu a cẩu cũng có thể trở thành Hóa Thần sao? Phế vật."
Nhóm Tương Quỳ cạn lời nhìn Lữ Thiếu Khanh. Cho dù là hàng lởm, nhưng cũng là Hóa Thần, có yếu đến mấy đáng lẽ cũng không nên bị một vị Nguyên Anh kỳ giết chứ?
Thế này giống như một đứa bé đánh chết một vị cao thủ võ lâm vậy.
Quá không hợp lẽ thường.
Tương Quỳ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, chăm chú dò xét một phen, ý đồ nhìn ra chút gì đó trên người Lữ Thiếu Khanh.
Cuối cùng, Tương Quỳ không kìm được hỏi: "Tiểu tử, ngươi làm như thế nào vậy?"
Nguyên Anh đánh chết Hóa Thần, nếu như là người khác nói cho mình nghe, Tương Quỳ chắc chắn sẽ cho rằng người kia bị điên rồi.
Nhưng bây giờ ông ta lại tận mắt nhìn thấy, không tin cũng phải tin.
"Thực lực thôi." Lữ Thiếu Khanh chẳng biết xấu hổ, ngẩng lên đầu, dương dương đắc ý nói: "Thiếu niên thiên tài, câu đó là để nói người như ta." "Kiểu như Dận huynh, chỉ có thể coi là thiếu niên phế vật."
Mọe nó.
Dận Khuyết giận dữ, nhưng xét thấy biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta giờ chỉ dám không vui trong lòng chứ không dám tuỳ tiện lên tiếng.
Tả Điệp một lần nữa nói khẽ với Tương Ti Tiên: "Hóa ra hắn dám bất kính với đại trưởng lão, dám khiêu khích quái vật cấp bậc Hóa Thần là bởi vì thực lực của hắn mạnh như vậy, cho nên hắn mới có thể không biết sợ là gì như vậy sao?”
Trước đó cứ tưởng là Lữ Thiếu Khanh dựa vào lá bài tẩy trận pháp áp chế Tương Quỳ, cho nên mới không sợ Tương Quỳ.
Giờ xem ra, có lẽ thực lực của hắn mới là con át chủ bài lớn nhất của hắn.
Tương Ti Tiên lắc đâu, nàng ta cũng không hiểu lắm, nàng ta cũng không nhìn thấu được Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh trong mắt nàng ta giống như bao phủ một tầng sương mù, hoàn toàn không thể nhìn rõ.
"Ít nói hươu nói vượn." Tương Quỳ quát to một tiếng, tiếp theo nhấn mạnh: "Hắn là Hóa Thần, không phải a miêu a cẩu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận