Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1722

Chương 1722Chương 1722
Quản Đại Ngưu quay đầu lại nhìn, ánh mắt vẫn rơi lên bộ ngực của Doãn Kỳ, không còn cách nào khác, đó là nơi hấp dẫn người ta nhất.
Doãn Kỳ nổi giận, quơ cự kiếm: "Nhìn cái gì vậy, còn nhìn ta móc mặt chó của ngươi ra."
Biết Doãn Kỳ là sư muội của Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu không dám nhìn nhiều, dù sao Lữ Thiếu Khanh bao che khuyết điểm nổi tiếng rồi.
Để bao che người của mình, thẳng tay làm thịt vị Hóa Thần Cam Hạo Nam, một chút mặt mũi cũng chẳng thèm nể.
Đương nhiên, bây giờ hắn ta phải bất kính với Doãn Kỳ, hắn ta lập tức phản bác: "Đại ca là vì muốn tốt cho ta, ta tin tưởng đại ca." Nói đùa, lúc này hắn ta sao còn dám nói lung tung.
Trên đầu người ta có một đại ca thật, giờ hắn nói cái gì thì là cái đó.
Chẳng trách cha nói tên Giản Bắc kia mới là người giảo hoạt nhất trong thế hệ chúng ta.
Từ sớm đã hô hào hắn là đại ca, ôm chặt đùi, thật sự là quá giảo hoạt.
"Không có tiền đồ!" Doãn Kỳ khinh bỉ Quản Đại Ngưu: "Ngươi sợ hắn làm gì? Chém hẳn đi!"
Ngươi là sư muội hắn, ngươi có thể chém hắn, ta emn sao dám, ta còn muốn sống mà.
Sau khi khinh bỉ Quản Đại Ngưu xong, Doãn Kỳ hoài nghi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Vừa rồi ngươi lừa đảo à?" "Không phải ta từng nói với ngươi rồi sao? Thành thật là phẩm cách cơ bản nhất của ta, làm sao có thể gạt người được?" Dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh theo Quản Đại Ngưu chính là vô sỉ.
Phương Hiểu ở bên cạnh cũng kinh nghỉ bất định nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Nếu như là người khác, Phương Hiểu khẳng định sẽ coi như câu chuyện cười.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh trước nay ra bài không theo lẽ thường, nàng ta không cách nào xác định được là có phải thật không.
Nhưng, bất kể có phải thật hay không, trước mặt loại cơ hội này, cho dù là Phương Hiểu cũng không kìm được mở miệng: "Công tử, nếu như ngươi quen biết thiên kiếp, sau này khi ta độ kiếp, ngươi có thể giúp đỡ một chút được không?"
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, vung tay lên, hào khí nói: "Cái này dễ mà, khi nào độ kiếp cứ báo tên ta ra là được."
Phương Hiểu trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh có thể khiến thiên kiếp nể tình, cho dù hắn có nổ tung trời thì sau này ai muốn độ kiếp cũng đều phải tới chỗ hắn đánh tiếng trước, để hắn đi tìm thiên kiếp nói vài câu hữu ích.
"Còn làm màu." Doãn Kỳ khinh bỉ.
"Đến lúc đó ta bảo thiên kiếp bổ cho ngươi khóc luôn, ngươi tin không?”
"Ngươi dám?" Doãn Kỳ quơ cự kiếm, hung hăng bổ về phía Lữ Thiếu Khanh, hung ác nói: "Đừng tưởng rằng thực lực ngươi mạnh, ta sẽ không dám chém ngươi." Hành vi này khiến Quản Đại Ngưu ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ, thật tốt biết bao, được chém thẳng, tên khốn kiếp kia còn phải chiều theo nữa.
Trong lúc mấy người giao lưu, Lữ Thiếu Khanh cũng chậm rãi biết được từ miệng Phương Hiểu và Quản Đại Ngưu, vì bao chỉ có mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ bọn hắn đến Đông Châu.
Yến Châu bên kia báo nguy, Thiên Cung môn một ngày cầu cứu ba lần.
Phương hướng chủ công của ma tộc là Yến Châu, phần lớn quân đội tấn công mạnh vào Yến Châu, đại chiến với Thiên Cung môn, Điểm Tinh phái.
Bởi vì Thiên Cung môn cách Đào thành gần một chút cho nên chịu sự tiến công mãnh liệt của ma tộc, bị đánh làm rùa đen rụt đầu.
Bên Trung Châu quyết định tiếp viện Yến Châu trước, bên Đông Châu thì cho một bộ phận tu sĩ Nguyên Anh kỳ tới.
Sau khi Doãn Kỳ nghe xong, cau mũi một cái, khinh bỉ.
"Thiên Cung môn tệ vậy? Thế thì sao mà cùng Điểm Tinh phái xưng là môn phái mạnh nhất Yến Châu được?”
Quản Đại Ngưu bên này suýt châm biếm.
Có thể không tệ sao? Nội tình gần như bị người ta khoắng sạch rồi.
Nhưng nếu không châm biếm thì thực sự khó chịu, nên Quản Đại Ngưu chỉ có thể sửa đổi nội dung châm biếm: "Thiên Cung môn sẽ không đầu hàng chứ?"
Nội tình bị khoắng sạch, ma tộc tới hai lần, hai lần đều là tìm bọn hẳn gây chuyện, coi như cũng đủ xui xẻo. Lữ Thiếu Khanh thì căm hận nói: "Đám cháu trai Thiên Cung môn, sớm muộn gì cũng có một ngày ta thu thập hắn"
Quản Đại Ngưu cạn lời rồi, vãi, có vẻ như so với ngươi, Thiên Cung môn mới là người bị hại lớn nhất, lời này ngươi nói ra nghe cứ như ngươi mới là người bị hại vậy.
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, hỏi Quản Đại Ngưu: "Lần này ma tộc khí thế hung hăng, Thiên Cơ các có tin tức nội tình gì không?"
Quản Đại Ngưu lắc đầu: "Có thể có tin tức nội tình gì chứ, ngay cả tình báo cũng không có được nhiều."
Thân hình giữa ma tộc và nhân tộc chênh lệch rất lớn, cho dù muốn phái người đi làm gian tế cũng rất khó.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, Phương Hiểu tâm tư tỉ mỉ thì hỏi: "Công tử, có vấn đề gì không?"
Lữ Thiếu Khanh lắc lắc đầu nói: "Không có, chỉ là ma tộc lần này làm việc khác thường, không giống thủ đoạn của Thánh Chủ."
Quản Đại Ngưu nhịn không được, thừa cơ âm thầm khinh bỉ: "Nói cứ như ngươi quen với Thánh Chủ ma tộc vậy, ngay cả Thiên Cơ các chúng ta còn không có tình báo về Thánh Chủ, ngươi biết sao?"
"Biết, ta còn từng đánh một trận với Thánh Chủ, mẹ nó, sau này ta nhất định phải giết chết hắn."
Quản Đại Ngưu trong lòng càng thêm rất khinh bỉ: "Nổ, tiếp tục nổ đi."
Thiên Cơ các còn không có tình báo về Thánh Chủ nhưng cũng biết thực lực Thánh Chủ ma tộc siêu phàm. Cho dù Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của Thánh Chủ.
Đánh nhau với Thánh Chủ, mấy cân thịt trên người ngươi sớm đã bị Thánh Chủ đem đi nấu canh rồi.
Lữ Thiếu Khanh không giảo biện, chỉ cười ha ha, khinh bỉ lại: "Ngươi thì biết cái quái gì!"
Sau một thời gian, Tiêu Y tạm thời đã củng cố xong, hào hứng đi tới.
Trên mặt tràn đây nụ cười vui vẻ, ngẩng đầu lên đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh tựa như đứa trẻ thi một trăm điểm chờ người lớn khen ngợi vậy.
Tuy nhiên thứ nàng đợi được không phải là khen ngợi, mà là giáo huấn, Lữ Thiếu Khanh gõ đầu nàng một cái nói: "Ngu xuẩn? Muội mấy tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy?" "Thời khắc mấu chốt còn dám làm màu, ta dạy muội khiêm tốn như thế nào muội quên hết rồi sao?"
"Nếu không phải ta có chút giao tình với thiên kiếp muội sớm đã bị đánh chết rồi."
Tiêu Y le lưỡi: "Không phải tại muội thấy cũng sẽ nhanh chóng vượt qua thôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận