Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1767

Chương 1767
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Ta biết con đường phía trước rất khó đi, Lữ công tử nói lời ấy cũng là vì nghĩ cho ta, nhưng con đường phía trước có khó đi cỡ nào ta cũng sẽ đi tiếp.”
Thiên Cung môn là nhà của hắn ta. Hắn ta sẽ không bỏ rơi ngôi nhà của mình.
Sau đó, Triều Khải cáo từ rời đi.
Nhìn theo hướng Triều Khải rời đi, Tiêu Y cảm thán: “Thật đáng thương.”
Môn phái đầu hàng, Triều Khải không đầu hàng theo, không chốn dung thân ở cả nhân tộc và Ma tộc.
Tiêu Y cảm thấy, nếu là mình, nhất định sẽ khóc chết.
Lữ Thiếu Khanh lấc đầu: “Nếu hắn cũng đi đầu hàng theo, sẽ không chật vật như vậy.”
“Đây là lời mà con người có thể nói ra à?” Quản Đại Ngưu không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, một khi có cơ hội sẽ lập tức khinh bỉ ngay: “Hắn ta là một Hán tử, trung can nghĩa đảm.”
“Thiên Cung môn có hắn ta là phúc khí của Thiên Cung môn.”
Có đối trọng so sánh bên cạnh, trong lòng Quản Đại Ngưu càng bội phục Triều Khải nhiều hơn, vạn phần khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh.
“Thân phận hiện tại của hắn ta cực kỳ mẫn cảm, bị cả nhân tộc và Ma tộc truy nã, trời đất lớn như thế, có thể có chỗ nào dung thân không? Ngươi còn không đưa cho hắn ta ít đồ?”
Lữ Thiếu Khanh lườm Quản Đại Ngưu: “Ngươi mù sao? Không thấy ta đưa à?”
“Ngươi đưa cái gì?”Quản Đại Ngưu kinh ngạc, sao mình không thấy được.
“Cố lên đó, không thấy ta cổ vũ hắn ta à?”
Quản Đại Ngưu thấy vậy thì trả lại cho Lữ Thiếu Khanh một cặp mắt trắng bạch, còn thêm vài lần nữa.
Hắn ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mà rống lên: “Cầm thú. Chắc chắn ngươi là một con cầm thú.”
Không lấy ít đồ ra cổ vũ thì thôi đi, không ngờ còn nói ra mấy lời tiêu cực kia, còn dám nói là chúc cố lên nữa?
Dưới gầm trời này, da mặt dày nhất, không cần mặt mũi nhất chính là ngươi.
“Còn nữa, ngươi lấy đi nhiều đồ của Thiên Cung môn như thế, đến một thứ ngươi cũng không trả cho người ta.”
Ngươi lấy hết vốn liếng của người ta rồi, bây giờ không chịu nhả ra tí nào.
Keo kiệt. Cực kỳ keo kiệt.
Lữ Thiếu Khanh lập tức đạp cho hắn ta một cái: “Ngươi lại nói chuyện này nữa, ta đánh chết ngươi.”
“Làm người không thể cứ nhìn quá khứ, phải nhìn về phía trước.”
Tiểu Hắc lao ra, quơ nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Quản Đại Ngưu không hề có ý tốt.
Quản Đại Ngưu lập tức rùng mình. Hắn ta không sợ Lữ Thiếu Khanh lắm, nhưng hai khúc phim kinh dị vừa xem khiến cho hắn ta kiêng kị với Tiểu Hắc.
Dù sao cũng không quen, khi đánh mình, lỡ không khống chế được mà đánh chết đi, mình biết tìm ai để giải oan đây?
Cho nên, Quản Đại Ngưu rất thức thời sợ hãi, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Hiện giờ muốn đi đâu?”
“Hay quay về Đào thành đi? Nơi đó đã là đại bản doanh của Ma tộc.”
Không cần phải nói, khẳng định đại bản doanh có Luyện Hư kỳ tọa trấn, rất nguy hiểm.
Quản Đại Ngưu nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: “Đừng đi mạo hiểm.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Đương nhiên không tới Đào thành.”
Quản Đại Ngưu vui mừng. Tên hỗn đản này vẫn có thể giữ được lý trí, không tệ.
“Nhị sư huynh, chúng ta đi đâu?”
“Tới phụ cận của Đào thành.”
Nụ cười của Quản Đại Ngưu cứng ngắt.
Quản Đại Ngưu nổi giận, rướn cổ lên như một con vịt phẫn nộ, gào thét lên với Lữ Thiếu Khanh: “Mẹ nó chứ ngươi nghe không hiểu tiếng người à?”
“Ta không tới Đào thành, tới phụ cận Đào thành tìm hiểu, xem xét tình hình không được à?”
Lữ Thiếu Khanh đường đường hoàng hoàng trả lời như thế khiến cho Quản Đại Ngưu tức giận đến mức một ngụm máu xộc lên cổ.
Quản Đại Ngưu chỉ hận thực lực của mình không đủ, bằng không nhất định sẽ cho Lữ Thiếu Khanh biết cái gì gọi là vì sao nước biển lại mặn.
Đào thành và phụ cận Đào thành thì có gì khác nhau?
Không có gì khác nhau!
Đi tới đó, nói không chừng sẽ có mấy cao thủ Luyện Hư kỳ nhảy ra, đến khi ấy, dù Lữ Thiếu Khanh có mạnh hơn nữa cũng phải quỳ.
Quản Đại Ngưu tận tình khuyên nhủ Lữ Thiếu Khanh: “Không phải Triều Khải đã nói rồi sao? Hắn ta cũng chỉ nghe nói thôi, Kế Ngôn công tử có tới Đào thành không còn chưa xác định được.”
“Nhỡ hắn ta không đến thì sao?”
Hắn ta không đến, chúng ta sẽ thành bốn con cừu nhỏ tự chui đầu vào lưới.
“Nhỡ đi thì sao?” Tiêu Y và Doãn Kỳ cùng đồng thanh hỏi.
Quản Đại Ngưu bó tay rồi, biết các ngươi lo cho Kế Ngôn, nhưng cũng phải kết hợp với tình hình thực tế mà xem chứ.
Doãn Kỳ xem thường Quản Đại Ngưu: “Cái đồ chết nhát nhà ngươi không dám đi thì thôi, chúng ta đi.”
Quản Đại Ngưu cảm thấy bất lực một cách sâu sắc, cố gắng một lần cuối cùng: “Vạn nhất gặp phải cao thủ Ma tộc thì làm sao?”
Hai người các ngươi, một Nguyên Anh, một Hóa Thần, có thể lợi hại tới đâu chứ?
Cao thủ Nguyên Anh là cao thủ thật đấy, nhưng trong hoàn cảnh này, Nguyên Anh chẳng có giá trị gì cả.
Không khác gì mấy với tu sĩ cấp thấp.
Thấy một Ma tộc không đánh lại, Lữ Thiếu Khanh còn có thể bằng vào thực lực của mình chạy trốn.
Những người khác thì sao?
Quản Đại Ngưu không muốn đi mạo hiểm, có ai vừa đến đã lao thẳng đến đại bản doanh của địch đâu?
“Ngươi không đi thì thôi.” Lữ Thiếu Khanh không cưỡng cầu ép Quản Đại Ngưu: “Ngươi tự ở đây đi dạo đi.”
Quản Đại Ngưu xúc động muốn quay về Đông Châu làm việc cho Nhan Hồng Vũ.
Đi dạo ở Yến Châu này ư? Không nghe Triều Khải vừa nói Ma tộc đang truy sát tu sĩ nhân tộc khắp nơi sao?
Yến Châu này không an toàn chút nào.
Cuối cùng, không thể lay chuyển được, Quản Đại Ngưu chỉ có thể đau khổ đi theo.
Việc này liên quan đến sự an toàn của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm nhiều, lập tức dẫn theo mấy người đi tới Đào thành.
Trên đườn đi, mùi máu tươi trong không khí càng thêm gay mũi, có thể nhìn thấy các thi thể xẹp lép khắp nơi, đồng thời cũng gặp nhiều Ma tộc hơn.
Tu sĩ nhân tộc cũng có, bọ họ như kẻ độc hành gian nan sinh tồn ở nơi này.
Nơi bị Ma tộc chiếm đất hoàn toàn không có gì tốt, dù là phàm nhân hay tu sĩ cũng đều chết dưới đao Ma tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận