Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 223 - Đồ chó yếu kém



Chương 223: Đồ chó yếu kémNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Sấm nhìn thấy Tiêu Y thể hiện được như thế, trong lòng vạn phần vui mừng, mặt đầy vẻ tự hào.Đây là cháu gái ruột của mình.Ông híp mắt, cố gắng kiềm chế sự kích động sắp cười thành tiếng của mình."Thiên phú của nha đầu Tiểu Y không tệ, bằng không ta cũng không dám năn nỉ Thiều sư đệ nhận nàng."Tiêu Sấm cố gắng khiêm tốn mấy câu, trong lòng đắc ý vô cùng.Ngu Sưởng nhìn Tiêu Y chỉ dùng một tay bấm kiếm quyết, cũng đã thuần thục lắm rồi, cũng liên tục gật đầu."Đi theo tiểu tử Thiếu Khanh kia, may mà cũng không bỏ phí thiên phú tu luyện của mình."Cảm giác kiêu hãnh trong lòng Tiêu Sấm bay biến đi hơn phân nửa, bắt đầu buồn bực.Ông vừa nhớ tới việc chất nữ đi theo bên người Lữ Thiếu Khanh chẳng khác nào một cái đuôi nhỏ, lập tức cảm thấy đắng lòng.Nhưng ông không thể không thừa nhận, để Tiêu Y đi theo Lữ Thiếu Khanh, đích xác tiến bộ rất nhanh.Về chuyện này, mặc dù đại năng Nguyên Anh như ông, cũng không hiểu nổi rốt cục là vì sao.Rõ ràng Lữ Thiếu Khanh lười như vậy, vì sao bản thân hắn đã lợi hại, còn có bản lĩnh dẫn dắt sư muội lợi hại theo?Chiến đấu bên dưới tiếp tục diễn ra.Tiêu Y thế tới rào rạt, làm Phương Tín cảm nhận được áp lực cực lớn.Gã ta vội vàng bấm mấy pháp quyết dùng để ngăn cản Tiêu Y.Từng tầng bình chướng xuất hiện, làm Phương Tín cảm thấy an toàn.Nhưng trong tay Tiêu Y đang cầm trường kiếm tam phẩm, vô cùng sắc bén, lại phối hợp với Thanh Liên kiếm quyết thể hiện uy lực không ngờ. Cho nên những tầng bình chướng mang cảm giác an toàn đến cho Phương Tín bắt đầu tan nát trước trường kiếm của Tiêu Y.Chúng giống như bọt bong bóng lóe lên ánh sáng năm màu, bị người ta chọc cho nổ tung.Cứ một tầng bình chướng biến mắt, sắc mặt Phương Tín lại trắng hơn một phân, trong lòng cũng bắt đầu hoảng loạn.Đến cuối cùng, ngay cả bình chướng Phương Tín thi triển để bảo vệ cho gã ta cũng bị đánh nát.Phương Tín cũng vì vậy mà vạn phần hoảng sợ, hốt hoảng lui về phía sau."Chạy đi đâu!"Tiêu Y được thế thì quyết không bỏ qua cho gã ta, trường kiếm vung lên.Một luồng kiếm khí sắc bén cắt ngang không khí, bay thẳng về phía Phương Tín.Kiếm khí sắc bén, cắt qua không khí, phát ra tiếng xé gió.Phương Tín da đầu run lên, chuông báo nguy hiểm reo mạnh.Trong lúc hoảng hồn, Phương Tín vội vã lấy một món pháp khí ra.Một món pháp khí màu đen, có hình dạng như một chiếc thuẫn, to chừng bàn tay.Sau khi rót linh lực vào, tấm thuẫn đón gió mà lên, hóa thành một tấm thuẫn cực lớn, chắn trước mặt Phương Tín."Leng keng!"Tấm thuẫn đỡ lấy kiếm khí của Tiêu Y.Cảm giác nguy hiểm trong lòng Phương Tín biến mất, làm gã ta không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm."Con nha đầu này!"Trong lòng Phương Tín hận cực, cắn răng cả giận nói: "Hôm nay ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận."Lần này gã ta lên đài khiêu chiến Tiêu Y, không chỉ vì Tiêu Y mắng gã ta, chủ yếu là gã ta muốn đánh bại trước mặt rất nhiều thế lực Tề Châu.Đánh bại đệ tử thân truyền của một trong ngũ đại phong Lăng Tiêu phái, sẽ giúp gã ta lấy được vinh dự khôn cùng.Nếu thắng, gã ta sẽ nổi danh, trở thành nhân tài kiệt xuất trong rất nhiều người trẻ tuổi Tề Châu.Đến lúc đó, vị trí gia chủ Phương gia đương nhiên sẽ rơi vào trong tay gã ta.Nhưng gã ta vừa mới dứt lời, chuông báo động trong lòng gã ta lại chấn động mạnh mẽ.Cảm giác nguy hiểm lần này còn mãnh liệt, dữ dội hơn cả lần trước.Cảm giác này như lũ lụt, như thú dữ, nhanh chóng xâm chiếm nội tâm của gã ta.Phương Tín còn chưa kịp phản ứng lại."Phốc!"Một tiếng thanh thúy vang lên, giống như tiếng trang giấy bị chọc thủng.Tấm thuẫn pháp khí của hắn đỡ được kiếm khí, nhưng lại không đỡ được trường kiếm của Tiêu Y.Mũi kiếm của Tiêu Y xuất hiện trước mắt Phương Tín.Mũi kiếm hàn quang lóng lánh, phong mang trên đó làm cho Phương Tín cảm thấy hàn khí ứa ra, giống như ngay cả linh hồn của gã ta cũng đã bị đông cứng rồi.Phương Tín sợ đến mất hồn, sau khi phản ứng kịp, nhanh tay vứt tấm thuẫn kia đi, nhanh chóng lùi về phía sau.Tiêu Y không đuổi theo, mà chỉ huơ trường kiếm chém tấm thuẫn của Phương Tín ra thành từng mảnh.Tấm thuẫn rơi trên mặt đất mất hết hào quang, đã bị phá hoại hoàn toàn."Chỉ có chút thực lực ấy à?"Tiêu Y tự tin hơn nữa, thậm chí có phần đắc ý.Trường kiếm chuyển động trong tay này, mặt đầy vẻ coi khinh: "Còn tưởng rằng ngươi lợi hại đến mức nào, hóa ra chỉ là một kẻ không chịu nổi một đòn mà thôi."Cuối cùng, nàng thậm chí mắng to: "Con chó vô dụng kia! Mi mà cũng dám khiêu chiến ta à?"Hừ, dám nói xấu Nhị sư huynh của ta, còn dám khiêu chiến ta, không mắng chết ngươi thì ta cũng xem như tốt tính rồi."Phốc!"Phương Tín thổ huyết, tức đến nỗi hộc ra một búng máu.Lữ Thiếu Khanh ở bên trên thấy cảnh tượng này, cười đến mức con mắt híp lại như sợi chỉ.Hắn cảm thán: "Đúng là trò giỏi hơn thầy, trò giỏi hơn thầy, người trẻ tuổi bây giờ đáng sợ quá đi mất.""Đúng là hậu sinh khả uý."Nét cảm thán hiện lên mặt, nếu ai không biết, còn tưởng rằng hắn đã là lão yêu quái mấy trăm tuổi rồi.Doãn Kỳ dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh."Ngươi còn dạy nàng mấy lời xấu xa, dơ bẩn này nữa à.""Ngươi mà cũng xứng làm sư huynh của người ta ư?"Trước kia cũng vậy, thế mà lại bảo nàng ra mặt mắng người ta, không biết sẽ hại chết người à?Lữ Thiếu Khanh lắc đầu phủ nhận: "Ta đâu có dạy nàng chuyện này."Mấy câu nói này toàn là nàng tự học, ngươi không biết thiên phú chân chính của nha đầu kia là gì đâu.Bên phía kia, sắc mặt Tiêu Sấm đã đen như đáy nồi, ông nhìn về phía Tiêu gia bằng ánh mắt lo lắng.Ông đã tưởng tượng được biểu cảm của đại ca rồi.Đại ca ơi, ta có lỗi với huynh.Là ta không chăm sóc tốt cho Tiểu Y.

Bạn cần đăng nhập để bình luận