Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1227: Không tin không ai đối phó được hắn (tt)

Chương 1227: Không tin không ai đối phó được hắn (tt)Chương 1227: Không tin không ai đối phó được hắn (tt)
Lúc này Kế Ngôn đã nhảy lên một thân cây trong sân, ngồi xếp bằng xuống.
"Không phải đệ nói không nên trêu chọc Hóa Thần sao? Ta không phải là đối thủ, ta trêu chọc hắn làm gì?"
Kế Ngôn cười haha: "Không phải là †a đang nghe lời đệ à?"
Nếu như có thể, Kế Ngôn đương nhiên không ngại lãnh giáo một chút thủ đoạn của Hóa Thần.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh giả chết, rõ ràng là có thái độ tạm thời nhượng bộ, Kế Ngôn ăn ý không xuất thủ, để tránh hỏng chuyện tốt của sư đệ.
"Cút đi!"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh mắng hai câu liền nhảy thẳng lên nóc nhà, xoa cằm tự hỏi.
Tiêu Y ở chỗ này nhìn đến mức tóc tai dựng đứng.
Vợ chồng trẻ cứ thế là cãi nhau xong rồi à?
Sự ăn ý ngầm của hai vị sư huynh khiến nàng chẳng hiểu ra làm sao, không thể nắm rõ quanh co khúc khuỷu trong chuyện này khiến nàng tò mò như bị mèo gãi.
Tiêu Y không nói hai lời, nhảy theo lên nóc nhà đến bên người Lữ Thiếu Khanh.
"Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì?"
"Nói cho ta nghe một chút đi."
"Thèm đòn đúng không?" Lữ Thiếu Khanh hung tợn trừng mắt Tiêu Y.
Tiêu Y cười hắc hắc, ôm đầu ngồi xổm bên cạnh Lữ Thiếu Khanh: "Đừng cốc đầu là được."
Lòng hiếu kỳ quá nặng cũng không phải chuyện gì tốt, tình nguyện bị đánh cũng phải phải hỏi ra cho rõ ràng, nếu không sẽ ngủ không yên.
Lữ Thiếu Khanh nhìn phía xa, chỗ ấy chính là ngọn núi Tương Quỳ ở.
Ngọn núi cao vút trong mây, đỉnh núi bị mây mù bao phủ, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, lộ ra sự thần bí khó lường.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh vừa nhìn thấy trên mặt nở nụ cười, trông có vẻ rất thoải mái.
Hắn thuận thế nằm xuống, gối lên hai tay, ngữ khí có vẻ thoải mái hơn rất nhiều: "Nói chuyện với Hóa Thần đúng là mệt thật."
Trước khi chưa gặp Tương Quỳ. Lữ Thiếu Khanh trong lòng vẫn vô cùng cảnh giác.
Tất cả những gì xảy ra sau khi tiến vào nơi này đều coi như đang giao thủ với Tương Quỳ.
Lần đầu tiên gặp mặt, khí thế vô cùng quan trọng.
Ai cúi đầu trước, sau này kẻ đó thấp hơn một bậc.
Giờ xem ra, hắn làm vẫn khá ổn.
Chí ít đã khiến Tương Quỳ phải nhấc mông, từ trên núi xuất hiện trước mặt hắn, đây được coi là thắng lợi đầu tiên trong giao phong vô hình.
Nhưng dù sao Tương Quỳ cũng là tương quỳ, cấp bậc, thực lực Hóa Thần bàu ra ở đấy, nếu còn tiếp tục hung hăng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lỡ như hoàn toàn chọc giận Tương Quỳ, dù có ôm lấy Tương Tỉ Tiên cũng không cách nào đảm bảo được an toàn của mình.
Cho nên, sau khi Tương Quỳ xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh đã lựa chọn chống đỡ, dùng cách giả chết để kết thúc lần gặp mặt đầu tiên của hai bên.
Mặc dù là kết thúc lần gặp mặt đầu tên nhưng tiếp theo hai bên vẫn còn phải tiếp tục.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh phải cân nhắc ổn thỏa bước tiếp theo.
Phải tiếp tục chiếm lấy thế chủ động mới được.
Tuy nhiên trong lúc nhất thời Lữ Thiếu Khanh cũng không nghĩ ra phải làm như thế nào.
Tuy nhiên bọn họ vừa được sắp xếp ở đây chưa bao lâu, mới hai ngày đã có người tìm tới cửa... "Mộc Vĩnh, cút ra đây cho tai"
Bên ngoài có người đang kêu gào, giọng nói không che giấu được cuồng vọng cùng phách lối.
"Ai sủa tiếng chó bên ngoài vậy?" Tiêu Y bước ra.
Giọng người tới vừa nghe đã biết không có thiện chí cho nên Tiêu Y cũng không khách khí, đi ra ngoài liền mắng.
Ai quan tâm ngươi là thứ cẩu vật gì.
Nhị sư huynh ta ngay cả Hóa Thần còn không sợ, mấy tiểu nhân vật như ngươi ta sợ cái quái gì.
Tiêu Y đội Tiểu Hắc trên đỉnh đầu sau khi nhìn thấy rõ người tới không phải loại lão đầu tóc trắng bồng bềnh như Tương Quỳ hoặc Lận Vũ, vừa nhìn thì đã biết không phải cao thủ gì thì lập tức càng thêm không khách khí mắng: "Nhị sư huynh nói không hề sai chút nào, người tổ chức Thí Thần các ngươi ngay cả chút lịch sự cũng không có."
"Có từng học lớp lễ nghi chưa? Cho dù chưa được học lớp lễ nghỉ nhưng chẳng lẽ trưởng bối trong nhà cũng chưa từng dạy sao?"
"Có biết hai chữ lịch sự viết như thế nào à?"
"Sáng sớm đã đến trước cửa nhà người ta sủa sủa sủa, là chó à?"
Tiêu Y vừa ra trận, liền mắng cho Chu Quang Viễn sững sờ.
Chu Quang Viễn bị Dận Khuyết mê hoặc một trận, tưởng lầm Lữ Thiếu Khanh có ý với Tương Ti Tiên, đang theo đuổi Tương Tỉ Tiên.
Một kẻ ngoại lai mà cũng dám theo đuổi nữ thần trong lòng hắn ta? Cộng thêm hai ngày nay trong tổ chức có lời đồn ba kẻ ngoại lai Lữ Thiếu Khanh vô cùng phách lối, tuyên bố muốn khiêu chiến thế hệ trẻ tuổi tổ chức Thí Thần.
Sau khi Chu Quang Viễn biết nơi ở của Lữ Thiếu Khanh lập tức tìm tới cửa.
Mặc dù có một kẻ ngoại lai vô cùng cường hãn nhưng Chu Quang Viễn cũng chẳng hề sợ hãi.
Chỉ cần không đi trêu chọc Kế Ngôn là được.
Mục tiêu của hắn ta là Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên, vừa tới đây, hắn ta cũng chỉ dám gọi thẳng tên Mộc Vĩnh ra chứ không phải bảo tất cả mọi người bước ra.
Nhưng không phải Lữ Thiếu Khanh bước ra mà là Tiêu Y. Tiêu Y vừa bước ra đã măng cho Chu Quang Viễn nửa ngày trời chưa phản ứng lại được.
Vốn Chu Quang Viễn chỉ nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp bước ra, so với Tương Ti Tiên hơi có vài phần thành thục thì Tiêu Y lại càng thêm mỹ lệ rung động lòng người.
Đến mức con mắt Chu Quang Viễn vừa thấy đã sáng lên.
Gương mặt nàng còn mang nét ngây thơ, cộng thêm đôi mắt to trong nháy mắt đã khiến trong lòng Chu Quang Viễn nảy sinh một cảm giác khác.
Còn Tiêu Y lao ra, không nói hai lời liền quay đầu mắng.
Những lời mắng người hoàn toàn tương phản với dáng người thanh thuần lại một lần nữa khiến Chu Quang Viễn bị đả kích cực lớn. Chu Quang Viễn đần độn nhìn qua Tiêu Y, đầu óc trống rỗng, không biết nói cái gì cho phải.
Sau khi Tiêu Y thấy mình đã mắng Chu Quang Viễn cho máu chó đầy đầu, đứng đó nửa ngày bất động thì Tiêu Y không kìm được lầm bầm. Tên này không phải bị tức đến mức chảy máu não rồi đấy chứ?
Tuy nhiên Tiêu Y cũng lười để ý Chu Quang Viễn, mắng chảy máu thì chảy máu đi, dù sao cũng không phải người của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận