Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2247: Chương 2247

Chương 2247: Chương 2247Chương 2247: Chương 2247
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Vết thương trên người nàng ta càng lúc càng nhiều hơn, đồng thời.
Choang, choang. Tiếng sắt thép va chạm vang lên.
Lúc này, kiếm ý tới lui xung quanh cũng có biến hóa. Bọn chúng như đàn sói bị kinh động, đều tru lên. Đồng loạt lao về phía Lữ Thiếu Khanh.
Khí tức sắc bén tăng vọt. Gia Cát Huân tê cả da đầu. Nàng ta vội ngồi xuống, cuộn tròn thân thể mình thành một cục, phòng ngừa trêu chọc đến những kiếm ý vô hình này.
May sao, vị trí của nàng ta vẫn là ở mé ngoài, uy lực của kiếm ý không lớn, cũng không coi là nhiều, chỉ là vài vết rách trên quần áo, trên thân thâm vài vết thương mà thôi.
Mà Lữ Thiếu Khanh thì khác. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Gia Cát Huân có thể cảm nhận được vô số kiếm ý đang lao tới tấn công Lữ Thiếu Khanh. Thậm chí xung quanh còn có cả tiếng rít phá không.
Tiếng vù vù như thủy tinh vụn đang không ngừng ma sát, nghe được Gia Cát Huân tê cả da đầu.
Gia hỏa hỗn đản, ai bảo ngươi khoe khoang, giờ thì hay rồi?
Bị những kiếm ý này vây công, ngươi là Hợp Thể kỳ thì sao?
Cũng bị đánh như thế.
Đế Kiếm không rõ lai lịch, nhưng kiếm ý nó tản ra vô cùng kinh khủng.
Một đạo kiếm ý thôi đã có thể xóa bỏ một Hóa Thần kỳ.
Vô số kiếm ý chi chít xung quanh, dù là Hợp Thể kỳ cũng bị đâm thành tổ ong, sau đó bị chém thành cặn bã.
Gia Cát Huân âm thầm kêu gào, gia hỏa hỗn đản, mau chóng thu liễm hơi thở lại đi. Ngươi không thể chết ở đây, ngươi muốn chết cũng phải chết trong tay ta.
Nhưng mài
Chẳng những Lữ Thiếu Khanh không thu liễm khí tức bản thân mà ngược lại khí tức của hắn còn tăng vọt.
Khí tức cường đại bộc phát khiến cho không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo theo. Sóng năng lượng bộc phát ra từng tầng từng tầng khuếch tán.
Vèol
Âm thanh thanh thúy vang lên, nơi xa, Gia Cát Huân ngây ngẩn cả người.
Vô số kiếm ý rơi xuống, nhưng thật sự giống như bị một tầng bình chướng vô hình ngăn trở. Kiếm ý từng đợt từng đợt lao vào Lữ Thiếu Khanh như thiêu thân lao đầu vào lửa, rồi lại biến mất bên cạnh hắn. Thế nào?
Gia Cát Huân cố mở to hai mắt, thậm chí thân thể còn theo bản năng mà chậm rãi tới gần.
Bất tri bất giác, nàng ta đã tới khoảng cách ba mươi dặm, khi nương tới vừa đủ gần, cuối cùng Gia Cát Huân đã có thể thấy rõ ràng.
Lữ Thiếu Khanh nhìn quanh, hai cô sức mạnh vô hình đang va chạm. Kiếm ý cùng Lữ Thiếu Khanh hình thành bình chướng. Trong vòng hơn mười dặm đầu là kiếm ý kinh khủng, một đợt nối một đợt.
Không đúng!
Khi Gia Cát Huân nhìn kỹ lại, nàng ta chấn kinh.
Nàng ta lại thấy kiếm ý vô hình bị thôn phệ, mãnh liệt như nước thủy triều, kiếm ý không ngừng liên tiếp đụng phải bình chướng của Lữ Thiếu Khanh rồi biến mất trong đó. Không chỉ như thế, Gia Cát Huân cảm giác được có gió từ phía sau thổi tới Lữ Thiếu Khanh.
Mái tóc dài của nàng ta bị gió thổi bay tán loạn về phía trước.
Dường như cả không khí xung quanh cũng bị Lữ Thiếu Khanh thôn phệ theo.
Dường như Lữ Thiếu Khanh đã trở thành một cái lỗ đen nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Gia Cát Huân đứng tại đó cũng cảm nhận được lực hút như ẩn như hiện. Trong nội tâm Gia Cát Huân có một vạn con thảo nê mã lao nhanh.
Gia hỏa hỗn đản, rốt cuộc ngươi đang làm gì?
Ngay cả kiếm ý cũng có thể thôn phệ sao?
Bảo sao lại bị thủy linh tự nhận làm lão nương.
Tên gia hỏa hỗn đản này đã thành hư không phong linh sao?
Dần dần, khí tức của Lữ Thiếu Khanh bắt đầu yếu bớt xuống. Ngoài ra còn có kiếm ý đầy trời kia yếu bớt.
Vào lúc này, Gia Cát Huân đã không còn cảm nhận được kiếm ý xung quanh nữa, dường như đã bị Lữ Thiếu Khanh hấp thu toàn bộ.
Vù.
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, hai mắt lóe ra một tia sắc bén.
Cách thật xa, Gia Cát Huân cũng có thể cảm nhận được khí tức phong mang từ Lữ Thiếu Khanh. Tên hỗn đản này, không phải lại mạnh hơn nữa chứ?
Mới được bao lâu chứ?
Từ khi độ kiếp đến bây giờ mới có một năm phải không? Thực lực càng ngày càng mạnh.
Gia Cát Huân lại lần nữa hiểu được Mộc Vĩnh.
Trách không được phải không từ thủ đoạn chơi chết Lữ Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân cảm thấy nếu mình là Mộc Vĩnh, nhất định thủ đoạn sẽ càng hèn hạ và tàn nhẫn hơn cả Mộc Vĩnh. Chí ít, có thể sử dụng thủ đoạn gì đầu phải dùng tới, khi có thể cắn cũng nhất định phải cắn.
Cái gì mà Mộc Vĩnh không cắn người, nhìn xem đi, đây chính là hậu quả nếu thận trọng đấy.
Không đánh chết ngươi, ngược lại càng khiến cho người ta cường đại hơn.
Lữ Thiếu Khanh cảm thụ một chút bên trong cơ thể mình, cảnh giới lại tăng thêm một bậc, bước vào trung kỳ, cảnh giới tầng bốn. Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng đã quỳ bịch xuống đất. Trán hắn đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống, khí tức trở nên cực kỳ uể oải.
“Quá nguy hiểm, suýt nữa đã no đến nổ tung rồi."
Lữ Thiếu Khanh lầm bẩm một mình, cúi đầu nhìn hai tay mình, bên ngoài hai bàn tay xuất hiệ vô số vết thương bé xíu, chi chít, căn bản người ngoài không nhìn ra được. Tâm thần của Lữ Thiếu Khanh khẽ động, một sợi kiếm ý xuất hiện. Như một con cá con trong suốt lơ lửng trước mắt hắn. Sợi kiếm ý này là do vô số kiếm ý thôn phệ được chuyển hóa thành.
Kiếm ý không lớn, cũng rất nhỏ, chỉ bằng khoảng hai ngón tay, bé xíu.
Nhưng từng sợi từng sợi lại khiến cho người ta cảm thấy như hủy thiên diệt địa.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm kiếm ý trong suốt như con cá con thật lâu sau mới thở dài nói: “Con đường lại càng lệch hơn.” Thôn phệ màn sương đen kia, chẳng những khiến cho cảnh giới của hắn tăng lên mà hơn nữa còn tăng cường thêm khả năng thôn phệ của hắn. Nếu nói trước kia năng lực thôn phệ của hắn là một vòng xoáy nhỏ, thì hiện tại năng lực thôn phệ của hắn lại bằng một lỗ đen cỡ nhỏ, năng lực thôn phệ đã tăng gấp bội. Vừa rồi kiếm ý xung quanh đã tấn công khi hắn đang đột phá.
Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể thôn phệ tất cả số kiếm ý này. Sau khi thôn phệ số kiếm ý này, suýt nữa hắn đã no đến nổ cả bụng, may sao vào thời khắc mấu chốt hắn lại phát hiện mình có thể chuyển hóa số kiếm ý này.
Cuối cùng gần như phải hao hết tất cả sức mạnh của hắn mới có thể chuyển đối số kiếm ý này.
Nếu còn thêm chút nữa hắn sẽ nổ tung đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận