Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2041

Chương 2041Chương 2041
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Luân Hồi vụ?” Lữ Thiếu Khanh hiếu kì, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đây là thứ nát gì? Có làm được gì không?” “Chẳng hạn như, hấp thu rồi có bị tiêu chảy không?”
“Thực tình thỉnh giáo.”
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ vô cùng thành khẩn, rất muốn tìm hiểu thử Luân Hồi vụ này rốt cuộc là gì.
Từ lần đầu tiên gặp tia chớp màu đen và sương mù màu đen, cốt truyện của hắn đã bắt đầu đi lệch, hơn nữa càng ngày càng lệch, không thể trở về quỹ đạo bình thường được.
Muốn mạng chính là, nguyên anh của hắn, phân thân nguyên thần của hắn đầu là màu đen, không dám ra ngoài gặp người.
Mắc cỡ chết người.
Nếu có thể hiểu rõ Luân Hồi vụ là thứ gì, nguyên lý làm việc là gì, không chừng hắn còn có thể trở về được quỹ đạo bình thường.
“Sâu kiến, không cần biết.” Xương Thần mới không có hứng thú làm giáo viên.
Nó hừ lạnh một tiếng, sát khí dày đặc, ngồi xếp bằng bất động, chung quanh Luân Hồi vụ một lần nữa huyễn hóa, lại một lần nữa xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Thái độ của ta đã vậy rồi, ngươi còn muốn thế nào?” Nhìn Luân Hồi vụ lại một lần nữa ầm ầm đánh tới, Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Không nói đúng không, chờ ta gần chém chết ngươi xem ngươi có nói không.” “Chết đi cho ta!”
Một tiếng gầm thét, vẫy tay: “Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật!” Trên bầu trời như bị nện thủng một lỗ lớn, hỏa cầu thật lớn ầm ầm rơi xuống. Hỏa diễm thiêu đốt tản mát ra nhiệt độ kinh khủng, trong nháy mắt đã khiến Luân Hồi vụ bên dưới tiêu tán một mảng lớn, vô số yêu thú vì vậy mà được cứu.
Phù, sóng nhiệt đánh tới cũng tạo cho Xương Thần một cỗ áp lực cực lớn.
Phát giác được áp lực, vô số sương mù màu đen lăn lộn hóa thành hung thú gào thét thông lên trời hung hăng va chạm với hỏa cầu thật lớn. “Âm ầm”
Sóng nhiệt lăn lộn, hắc vụ tứ ngược, xúc tu to lớn cũng biến mất trong sóng nhiệt cuồn cuộn.
“Tiên, Tiên Hỏa Cầu Thuật!” Giọng nói của Xương Thần mang theo chấn kinh, con mắt đỏ ngầu trừng to, giống như nhìn thấy quỷ.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Xương Thần suýt chút nữa nhảy dựng lên, may mắn cưỡng ép khống chế lại mới ngồi xếp bằng bất động. “Chó ngốc, không cần biết.” Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng trả lời một câu.
Ta khiêm tốn thỉnh giáo ngươi, giờ ta đem cái dáng vẻ chảnh chó đó trả lại cho ngươi đấy.
Xương Thần đầu tiên là sững sờ, sau đó giận dữ.
Nó ngửa mặt lên trời thét dài: “Gừ, ngươi, đáng chết!”
Lữ Thiếu Khanh không hề quan tâm, hắn ngáp dài một cái: “Biết rồi, biết rồi, nói đi nói lại cũng môi câu này.”
Lữ Thiếu Khanh ngược lại không vội vàng xuất thủ mà tăng thêm phần hứng thú đánh giá Xương Thần trong Luân Hồi vụ.
Sương mù màu đen nồng đậm chung quanh không ngừng có huỳnh quang lóe đến tiến vào trong cơ thể Xương Thần, nhìn vô cùng kinh khủng.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi một câu: “Ngươi bây giờ có thể động đậy không?” “Hoặc là nói, giờ ngươi có nỡ động đậy không?”
Sắc mặt Xương Thần thay đổi, cho dù là dáng vẻ đen nhanh cũng có thể khiến Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy sắc mặt của nó biến đổi. Mấy người Bạch Thước ở xa xa cũng ngạc nhiên.
Xương Thần không thể động đậy?
Vì sao?
Đám người nhìn về phía Bạch Thước, ở đây người từng chính diện đối mặt với Xương Thần cũng chỉ có Bạch Thước. Đáng lẽ Bạch Thước phải hiểu rõ Xương Thần nhất mới đúng.
Nhưng mà, Bạch Thước cũng mặt mày sững sờ, nàng ta cũng không biết vì sao Xương Thần không thể động đậy. “Ngươi, đáng chết.” Xương Thần cười lạnh: “Ngươi có thể thử một chút?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Đương nhiên!”
Sau khi nói xong, không nói hai lời, vung ra một kiếm về phía Xương Thần.
Kiếm ý dữ dằn bộc phát hóa thành một con thần điểu màu đỏ, xé rách không khí, bay thẳng về phía Xương Thần. “VùI”
Luân Hồi vụ đầy trời cuốn tới, bảo hộ Xương Thần một cách dày đặc.
Nhưng mài
“Phập phập.”
Từng âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Luân Hồi vụ đầy trời như tuyết mùa đông gặp ánh mặt trời, nhao nhao tan rã. Rất nhanh bóng dáng Xương Thần xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
“Cút!"
Xương Thần gầm thét một tiếng, sóng âm từng đợt khiến không gian tạo nên tầng tầng gợn sóng. Kiếm ý biến thành Thần Điều gào thét một tiếng, cuối cùng lăng không giải thể tiêu tán. Mặc dù không gây ra bất kỳ tổn thương nào với Xương Thần nhưng mắt Lữ Thiếu Khanh đã nheo lại, giống như nhặt được một ngàn vạn viên linh thạch vậy.
Đồng thời hắn cũng tiến thêm một bước chứng thực suy đoán của mình, Xương Thần không thể động, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.
“Ha ha, Xương Thần, đồ chó hoang ngươi cũng có ngày hôm nay?” Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Xem chiêu!”
Kiếm quang ầm ầm rơi xuống, Xương Thần cảm thấy rất áp lực.
Xương Thần rất hận nhưng lại không thể động đậy, nó chỉ có thể điều động Luân Hồi vụ xung quanh để ngăn cản tiến công của Lữ Thiếu Khanh, vô cùng bị động.
“Wì, vì sao? Vì sao ngươi lại biết?” Sau khi Xương Thần chịu đựng vài lần, áp lực lớn hơn, nó chỉ có thể mở miệng muốn dùng cách này để kéo dài thời gian.
Vấn đề này cho dù là mấy người Bạch Thước cũng vểnh tai lên, đặc biệt là Bạch Thước, nàng ta mặc dù bất động đứng đấy nhưng ngọn tháp của Trấn Yêu tháp đã nhô về phía Lữ Thiếu Khanh nhưng đang dựng đứng lỗ tai chờ câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh.
Vì sao Lữ Thiếu Khanh vừa đối mặt đã biết Xương Thần không thể động đậy.
“Ngươi đang thỉnh giáo ta sao?” Lữ Thiếu Khanh cười đến rất vui vẻ.
Xương Thần cắn răng: “Không sai.”
Trong lòng Xương Thần cũng có chút hối hận. Sớm biết đã không hiện thân sớm như vậy.
Nhưng mà tìm được Lữ Thiếu Khanh, nó khó mà kìm chế được.
Nếu như dựa theo kế hoạch của nó, nó căn bản không cần giống như bây giờ ngồi ở chỗ này bất động.
Một khi phần thân thôn phệ đầy đủ năng lượng đến lúc đó dung hợp lại hoàn toàn có thể đạt được mục đích của mình.
Kế hoạch của nó lại bị Lữ Thiếu Khanh phá hủy. Bởi cái gọi là kẻ thù gặp nhau mắt đỏ ngầu nên Xương Thần cao ngạo không chịu được, xông ra.
Vốn cho rằng có thể nhẹ nhàng tóm được Lữ Thiếu Khanh, không ngờ rằng Lữ Thiếu Khanh thôn phệ phân thân của nó, uy hiếp Luân Hồi vụ có thể gây ra cho hắn giảm thấp.
Cuối cùng khiến bản thân mình bị động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận