Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1923

Chương 1923Chương 1923
Nhóm dịch: Thiên Tuyết "Phụt!"
Tựa như một tiếng vang nhỏ. Bên tai mọi người vang lên tiếng hét thảm.
Tiếp đấy Kế Ngôn cảm nhận thử, hắn ta lắc đầu: "Đối với cảnh giới Hoá Thần trở lên thì không có bao nhiêu hiệu quả."
Lợi ích và rủi ro ở đây không cân xứng với nhau, cho nên người dám đi vào đã ít lại càng ít.
Cũng chỉ tiến vào nơi càng sâu hơn mới có hiệu quả với người thuộc cảnh giới Hoá Thần.
Có điều nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu bày tỏ đồng ý: "Nếu như có thể, thật sự muốn ném lại đứa ngu ngốc kia ở chỗ này." Tiêu Y theo sau lập tức nước mắt lưng tròng.
Đột nhiên!
Một luồng gió lạnh gào thét thổi tới, gió cuốn vầng mây, che khuất bầu trời, phía xa có người kêu lên: "Trời đất, Thiên Ma Vương Ngoại Vực, chạy mau." Vực Ngoại Thiên Ma vương? Nghe xong cái tên là biết mạnh rồi.
Hơn nữa thanh thế xuất hiện cũng vô cùng ngầu.
Một đoàn đen nghịt, gió vô hình quanh quần bên người nó, cuốn hết thảy đồ vật trên mặt đất lên, giống như vòi rồng vậy.
Cây cối, tảng đá, bùn đất, thậm chí ngay cả thi thể tu sĩ cũng đầu ở trong gió, dường như trở thành bình chướng của Vực Ngoại Thiên Ma. Khác với những Vực Ngoại Thiên Ma lặng lẽ không chút tiếng động kia, thanh thế của Vực Ngoại Thiên Ma vương này to lớn, như sợ người ta không biết nó vậy.
Lữ Thiếu Khanh bọn hắn đã từng tìm hiểu, thực lực của danh xưng Vực Ngoại Thiên Ma vương sẽ mạnh hơn. Nghe nói trước kia có một vị tồn tại Luyện Hư kỳ gặp phải Vực Ngoại Thiên Ma vương cường đại, sau đó đã vẫn lạc. Có chiến tích như vậy, tất cả yêu thú một khi gặp được Vực Ngoại Thiên Ma vương sẽ lập tức chạy trốn. Hơn nữa vì Vực Ngoại Thiên Ma vương động tính lớn như vậy, cho nên chỉ cần phản ứng kịp thời, vẫn có thể trốn được.
“Đi thôi, ít gây chuyện thôi!” Lữ Thiếu Khanh không muốn gầy chuyện, nhưng dường như Vực Ngoại Thiên Ma vương nhắm về phía bọn hắn đi tới.
Cho dù là bọn hắn đi đường vòng, Vực Ngoại Thiên Ma vương cũng một mực đi theo đám người bọn hắn.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh phát hiện không kìm được nhíu mày, tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Lỡ như lúc nào đó lại thêm một tên tới, trước sau giáp công, đối với bọn hắn cũng không phải tốt.
“Phải xử lý nó mới được.” Kế Ngôn cũng cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
“Huynh lên đi.”
Kế Ngôn không chối từ, tiến lên một bước, thử chém một kiếm với nó.
“Phập!” Những thực thể quanh quần bên người Vực Ngoại Thiên Ma chia năm xẻ bảy, nhưng Vực Ngoại Thiên Ma vương vô hình lại không hao tổn lông tóc gì.
“Hừ!”
Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, một lần nữa xuất kiếm, kiếm ý sắc bén đến cực hạn một lần nữa bộc phát.
Vực Ngoại Thiên Ma vương vẫn không tổn thất gì, ngược lại bởi vì Kế Ngôn chủ động công kích, chọc giận nó.
Âm phong càng tăng lên, tốc độ càng nhanh, lao thẳng về phía Kế Ngôn.
Vực Ngoại Thiên Ma, vô hình không dấu vết, bình thường công kích đầu vô hiệu đối với bọn hắn, đây cũng chính là điểm đáng sợ nhất của chúng.
Nhưng đây với Kế Ngôn mà nói không phải vấn đề nan giải gì.
Chỉ thấy thần thức của hắn ta mãnh liệt tuôn ra, cũng phô thiên cái địa, trong thần thức mang theo kiếm ý sắc bén tựa như một thanh lợi kiếm. “Phụt, phụt!”
Gió xa xa bỗng nhiên dừng lại, lắc lư một chút.
Cuối cùng, Vực Ngoại Thiên Ma vương tựa hồ hét thảm một tiếng tiêu tán thành vô hình.
Một cỗ sức mạnh tinh thuần tiến vào cơ thể, Kế Ngôn một lần nữa cảm nhận một chút, một lần nữa lắc đầu: “Cho dù là vương, năng lượng cũng ít đến đáng thương.”
Luyện Hư kỳ cần năng lượng vô cùng to lớn, cho dù là Vực Ngoại Thiên Ma vương, năng lượng của nó cũng không đủ để tu sĩ Luyện Hư kỳ hài lòng. Có lẽ chỉ ở nơi càng sâu hơn, càng cường đại hơn mới được.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Đối với ta, huynh mà nói, đây đầu là quái cấp thấp, có thể them được chút điểm kinh nghiệm cho huynh là tốt lắm rồi.” Cho nên, Thận cốc nơi này rất có sức hấp dẫn với tu sĩ cấp thấp, còn với tu sĩ cấp cao thì không có hiệu quả lắm.
Chí ít Hóa Thần kỳ còn có thể tới đầy lăn lộn, Luyện Hư kỳ tới đây không có lời.
Sau khi nói xong, ánh mắt rơi trên người Tiêu Y: “Đồ ngốc này có lẽ giết nhiều them vài tên thì còn hữu dụng một chút.” “Chi bằng vứt muội ấy ở lại đây được rồi.”
Tiêu Y rụt cổ một cái, câm như hến, cụp đuôi, một cái rắm cũng không dám thả nhiều, trong khoảng thời gian gần đây, nàng vẫn không nên mở miệng là thỏa đáng nhất. Đám người tiếp tục tiến lên, nhưng mà đi rồi đi, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn phát hiện không hợp lý.
“Chúng ta bị để mắt tới rồi?” Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh quét ngang bốn phía, chung quanh mờ tối giống như ẩn nấp vô số nguy hiểm. Chung quanh bình tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một tia gió nhẹ cũng không có.
Tức giận ngột ngạt đến đáng SỢ.
Tiêu Y nhìn chung quanh, nàng cũng cảm giác được không thích hợp, nhưng trong long nàng tò mò, không kìm được mở miệng: “Không phải nói Vực Ngoại Thiên Ma không có ý thức sao?”
“Sao bây giờ giống như đang tập hợp mai phục chúng ta, có người đang chỉ huy sao?” Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng một cái, mắng: “Ngớ ngẩn, muội hiểu được bao nhiêu về Vực Ngoại Thiên Ma?”
“Người ta nói gì thì là như vậy sao? Có thể động não một chút không?”
Tiêu Y lại một lần nữa rụt cổ lại, lặng yên không tiếng động dựa vào bên người Đại sư huynh.
Cơn giận của Nhị sư huynh còn chưa tan, miệng như ăn hỏa cầu, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Kế Ngôn cũng lạnh lùng nhìn nàng: “Động não nhiều một chút, bảo sao biết vậy vĩnh viễn không thể thành cao thủ được.”
“Vâng, vâng, hai vị sư huynh nói đúng lắm.” Tiêu Y như gà con mổ thóc gật đầu.
Hai vị sư huynh bên tung bên hứng, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận một chút.
Lữ Thiếu Khanh quát: “Đi, giết chết mấy tên ngớ ngẩn chung quanh đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận