Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 671 - Hóa Thần của Quy Nguyên Các và Thiên Cung Môn đều tới



Chương 671: Hóa Thần của Quy Nguyên Các và Thiên Cung Môn đều tớiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa thì khác, thân phận Nhân tộc, cảnh giới Nguyên Anh, trong mắt một số Yêu tộc chính là một loại mỹ vị, nhất định phải cho ông nhiều thứ để phòng thân.Suy nghĩ một chút, Lữ Thiếu Khanh vẫn cảm thấy không yên lòng, hắn hỏi Liễu Xích: "Tiền bối, có thể cho ta tọa độ chỗ các ngươi không?"Có tọa độ là có thể xây dựng truyền tống trận.Trước kia chỉ có thực lực tông sư, hắn không cách nào xây dựng truyền tống trận vượt qua hai thế giới. Nhưng hiện tại hắn là đại tông sư, đã miễn cưỡng có thể làm được.Liễu Xích cũng không do dự, không muốn dây dưa thêm với Lữ Thiếu Khanh, ông ta đưa cho hắn một cái ngọc phù, nói: "Nơi này có mấy tọa độ, không gian tương đối yếu kém."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy mừng rỡ, thật lòng cảm tạ: "Cảm ơn tiền bối."Sau đó nói với Tiểu Hồng: "Tốt lắm, đến lúc đó nhớ chừa cho ông ta chút vốn liếng, đừng có móc sạch."Liễu Xích có xúc động muốn đoạt lại ngọc phù.Tiểu tử hỗn đản này.Liễu Xích hừ một tiếng: "Ngươi còn chưa cút sao?"Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: "Ha ha, các ngươi muốn rời đi sao?"Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, một lão giả áo xám mắt ưng mũi cong xuất hiện trên bầu trời.Ông ta trắng trợn tản ra khí tức của mình, rõ ràng là cảnh giới Hóa Thần.Ông ta đứng ở trên cao nhìn xuống, vẻ mặt kiêu căng mù mịt, ánh mắt tràn ngập khinh miệt, không che dấu sát ý, tuyệt không để mấy người phía dưới vào trong mắt.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, mới qua bao lâu chứ, nhanh như vậy đã có người tìm tới nơi này rồi?Dãy núi Tù Hồn lớn như vậy, Lữ Thiếu Khanh còn tưởng rằng cho dù bị phát hiện, cũng sẽ không dễ dàng tìm đến nơi này, hiện tại xem ra hắn vẫn coi thường một số người.Nhưng mà bây giờ Lữ Thiếu Khanh tràn đầy sức mạnh, trong tay mình có át chủ bài, không sợ Hóa Thần.Bên người cũng có một vị đại lão, cho dù Hóa Thần dám tới nơi này, cũng chỉ là đốt đèn trong hầm cầu, đều là tìm chết mà thôi.Đôi mắt sắc bén của lão giả áo xám mang theo ánh nhìn khiến người ta phát lạnh, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi chính là Lữ Thiếu Khanh của Lăng Tiêu Phái đúng không? Ta còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, thì ra chỉ là một tiểu gia hỏa, hừ, vậy mà cũng muốn ta phải ra tay, thật sự là càng sống càng quay ngược."Giọng lão giả áo xám lộ ra bất mãn, mang theo sát ý nồng đậm với Lữ Thiếu Khanh.Thiều Thừa đứng ra, lớn tiếng quát lão giả: "Ngươi là người phương nào? Nếu biết chúng ta là người của Lăng Tiêu Phái, nên biết Lăng Tiêu Phái chúng ta lợi hại như nào."Cảnh giới Hóa Thần, cho dù là Nguyên Anh tầng chín cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể tránh được bao xa liền tránh.Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, nếu con đoán không sai, lão già này hẳn là người Quy Nguyên Các."Lão giả không hề che giấu sát ý của ông ta, Lữ Thiếu Khanh cũng lười khách khí với ông ta, hiện tại tay hắn cầm hai lá át chủ bài, sợ cái gì chứ.Lão giả áo xám ha hả cười: "Không sai, là một tiểu gia hỏa thông minh, so với tiểu gia hỏa Trương Tòng Long kia, ta cảm thấy ngươi thích hợp làm Đại sư huynh Quy Nguyên Các hơn. Như thế nào, quy thuận Quy Nguyên Các ta, mọi chuyện lúc trước sẽ coi như xóa bỏ hết thì như thế nào?"Sắc mặt Thiều Thừa khẽ biến, cuối cùng âm trầm xuống, không người Quy Nguyên Các có sát ý sâu như vậy với Lữ Thiếu Khanh.Vốn tưởng rằng để Lữ Thiếu Khanh ra ngoài tránh gió, không ngờ vẫn bị tìm tới cửa."Hề Ung của Quy Nguyên Các?"Thời điểm Thiều Thừa chưa xuất thế, Hề Ung đã là cao thủ danh chấn thiên hạ, thời điểm Thiều Thừa xuất thế, Hề Ung đã giả chết tránh họa, biến mất trong tầm mắt thế nhân.Sau khi biết thân phận người tới, trái tim Thiều Thừa trở nên nặng trịch.Hề Ung ngoài ý muốn nhìn Thiều Thừa một cái, để ý tới biểu cảm khó coi của Thiều Thừa, trong lòng sinh ra vài phần thỏa mãn: "Ha ha, không ngờ còn có người biết ta, không tệ. Nể tình ngươi biết đại danh của ta, lát nữa ta có thể giữ cho ngươi chết toàn thây."Giọng Hề Ung bình thản, không để Thiều Thừa vào trong mắt, chỉ hời hợt nói một câu, giống như là ban ân lớn đối với Thiều Thừa.Tiêu Y ở bên cạnh tức giận đến nghiến răng, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ông ta nhục nhã sư phụ như thế, phải làm sao bây giờ?"Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Còn có thể làm sao bây giờ? Muội có cách nào sao? Không bằng muội đi lên đánh chết ông ta, trút giận giúp sư phụ đi?"Tiêu Y bĩu môi, tức giận nói: "Nếu như có thể, ta đã sớm đi lên đánh chết ông ta rồi."Đáng tiếc, Tiêu Y nàng chỉ có thực lực Trúc Cơ kỳ, đừng nói đánh chết ông ta, chỉ việc tới gần cũng làm không được.Tiêu Y nói xong, hung hăng nhéo Tiểu Bạch trong lòng: "Đáng tiếc, ta không làm được gì."Tiểu Bạch đau đến suýt chút nữa phát ra tiếng mèo kêu."Ai nói muội không làm được gì, đi mắng ông ta đi." Lữ Thiếu Khanh lại cổ vũ nàng: "Mắng chết ông ta, mắng đến tổ tông mười tám đời của ông ta phải sống lại đi."Ánh mắt Tiêu Y sáng lên: "Thật sao?"Mắng chửi người gì gì đó, vẫn rất đã, nàng rất thích.Nhưng Tiêu Y chần chừ.Người trước mắt là Hóa Thần, mắng, có thể có hậu quả nghiêm trọng hay không?Lữ Thiếu Khanh dường như nhìn thấu lo lắng của Tiêu Y: "Ông ta đều nói muốn tới nơi này giết ta, không mắng ông ta, chẳng lẽ còn muốn xếp hàng hai bên đường hoan nghênh ông ta sao?"Hề Ung thấy Lữ Thiếu Khanh không phản ứng, mà đang nói chuyện với Tiêu Y, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thật cuồng vọng, xem ra ngươi muốn chết."Tiêu Y đứng ra, đang muốn chỉ vào Hề Ung mắng to, Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở nàng một câu: "Mang Tiểu Hồng theo."

Bạn cần đăng nhập để bình luận