Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 253 - Người ở Trung Châu đến (tt)



Chương 253: Người ở Trung Châu đến (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh thường xem Thiên Cơ Bài, cũng từng đọc được tin tức ở Trung Châu.Biết được Trung Châu ngũ gia tam phái, chính là thế lực đứng đầu tại Trung Châu.Trong ấn tượng, Ngao gia và Giản gia cũng nằm trong số đó.Thực lực đứng đầu Trung Châu, so ra còn mạnh mẽ hơn cả tam đại phái ở Tề Châu, cũng chẳng trách thái độ của bọn họ lại phách lối không coi ai ra gì như vậy.Nhưng mà!Lữ Thiếu Khanh hỏi ra một câu: "Các ngươi là trực hệ?"Lời này như một con dao sắc, chớp mắt đâm thủng nội tâm kiêu ngạo của hai người họ.Vẻ mặt hai người lập tức trở nên khó coi."Một tên nhà quê như ngươi thì hiểu cái gì?"Giản Tiểu Du hét lên, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh. Ánh mắt nàng ta tràn đầy vẻ khó chịu, nói với giọng cả giận: "Đây là chuyện mà ngươi nên hỏi chắc?"Sắc mặt Ngao Lương sầm xuống, trong lòng cũng thấy bất mãn.Gã hừ lạnh, một luồng linh lực đột ngột xuất hiện. Nó như một bàn tay vô hình, hung hãn đập về phía Lữ Thiếu Khanh.Hay lắm, một lời không hợp liền ra tay.Đúng là ngông cuồng.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, ánh mắt nhìn hai người đã thay đổi.Lữ Thiếu Khanh lại đẩy tay, chút chiêu của Ngao Lương được giải quyết một cách dễ dàng trong lúc vô tình.Không đợi Ngao Lương phản ứng, Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Cảnh giới thực lực của hai vị tiền bối chắc mạnh lắm nhỉ?"Ngao Lương còn đang thấy kỳ lạ, sao Lữ Thiếu Khanh không hề hấn gì, thì nghe được Lữ Thiếu Khanh hỏi cảnh giới thực lực của hai người.Điều này lại khiến gã tìm được cảm giác ưu việt, thoáng cái đã quên mất chút hành vi ban nãy. Gã dương dương tự đắc: "Hừ, hai người chúng ta đều là Kết Đan tầng ba."Hai người khoảng chừng ba mươi tuổi, Kết Đan ở độ tuổi này, thiên phú không hẳn là tốt, nhưng đã vượt qua phần lớn người khác.Giản Tiểu Du không chút khách khí đả kích và khinh bỉ: "Cái loại như ngươi, cả đời cũng không kết nổi đan."Nữ nhân này đúng là hẹp hòi.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn bật cười, hỏi hai người bằng giọng tràn đầy mong đợi: "Nói như vậy, hai người đến từ Trung Châu, đến từ gia tộc lớn, chắc chắn có rất nhiều linh thạch đúng không?"Giản Tiểu Du lộ ra vẻ ghét bỏ: "Quả nhiên là tên nhà quê, hơi tí là nói linh thạch, không có tiền đồ."Ngao Lương cười lớn, trong lời nói càng thể hiện sự khinh bỉ với Lữ Thiếu Khanh: "Nghe nói chỗ này nghèo lắm.""Ta có rất nhiều linh thạch, hay là, ta thưởng cho ngươi mấy viên?"Bỗng nhiên, một luồng uy áp khổng lồ bao phủ lấy hai người.Ngao Lương và Giản Tiểu Du hoảng sợ.Trong cảm giác của hai người bọn họ, Lữ Thiếu Khanh từ một con thỏ trắng vô hại biến thành một con yêu thú có thể nuốt chửng thiên địa, bất cứ lúc nào cũng có thể há miệng nuốt hai người bọn họ vào trong bụng.Càng kinh khủng chính là, một đợt linh thức khổng lồ đang bao vây hai người bọn họ.Linh thức tràn ngập tính công kích, bao phủ hai người, giống như vô số đao kiếm, chui vào trong cơ thể bọn họ, hướng thẳng thức hải của bọn họ mà đi.Ở trước mặt đợt linh thức này, hai người cảm thấy mình giống như con kiến hôi trong thiên địa, khi đối mặt với thiên uy, run lẩy bẩy, vô lực phản kháng."A!"Giản Tiểu Du đã không biết làm thế nào cho phải, hét lên."Đáng, đáng chết!" Ngao Lương vẫn còn tốt hơn một chút so với Giản Tiểu Du.Ngao Lương nhận ra nguy hiểm, theo bản năng muốn phản kháng. Hắn ta vận chuyển linh lực muốn ép linh thức đang chui vào trong cơ thể ra ngoài, nhưng mà tất cả đều vô ích.Hai người bọn họ ngay từ đầu đã khinh thường Lữ Thiếu Khanh, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, không để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.Chưa bao giờ nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh sẽ ra tay với bọn họ.Nên khi Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ra tay với bọn họ, bọn họ không có bất kỳ phòng bị nào.Còn nữa, Lữ Thiếu Khanh hiện tại đã tới cảnh giới Kết Đan tầng 8, mạnh hơn họ.Kẻ có tâm đối phó với kẻ vô tâm.Cho dù Ngao Lương và Giản Tiểu Du đến từ Trung Châu thì cũng phải trúng chiêu.Linh thức của Lữ Thiếu Khanh đang không ngừng tấn công thức hải của bọn họ, thân thể hai người run rẩy, vẻ mặt lộ ra thống khổ.Linh thức khổng lồ, như nước trên trời, cuồn cuộn không ngừng rơi xuống, không ngừng tấn công thức hải của bọn họ.Hai người đã sắp lâm vào hôn mê, chỉ là dựa vào bản năng gắt gao ngăn cản.Ngay khi hai người sắp hôn mê, Lữ Thiếu Khanh thu hồi linh thức, tản đi uy áp.Áp lực mà Ngao Lương và Giản Tiểu Du phải chịu nhẹ đi, cả hai quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.Sắc mặt tái nhợt, đau đầu muốn nứt ra, toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt, giống như vớt lên từ trong nước, chật vật vô cùng.Trong một khoảnh khắc, cả hai suýt nữa nghĩ rằng mình sắp chết.Cho dù là hiện tại, đầu của hai người cũng đau muốn chết, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.Lữ Thiếu Khanh đứng ở trước mặt hai người, cười híp mắt nói: "Không cần khách khí như vậy, hành đại lễ như vậy làm gì?"Ngao Lương và Giản Tiểu Du hận đến phát cuồng, rồi lại không dám làm gì.Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh đã cho bọn họ biết người trước mắt mình có bao nhiêu khủng bố.Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, hai người bọn họ giống như cừu non đợi làm thịt, không hề có sức chống cự."Tiền, tiền bối!" Ngao Lương nhanh chóng đứng lên, cung kính hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: "Vãn bối có mắt không biết Thái Sơn, mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ tội."Ngao Lương rất rõ ràng, nơi này không phải Trung Châu, Ngao gia không vươn tay tới nơi này.Người ta không quan tâm Ngao gia, Ngao gia cũng không làm gì được người ta. Người dưới mái hiên, cúi đầu mới là cách làm chính xác.Nhưng mà Giản Tiểu Du lại không tiếp nhận được sự thật này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận