Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2104

Chương 2104Chương 2104
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh lầm bẩm: “Phiền phức.”
“Đại sư huynh lười biếng đâu? Sao muội không đi gọi huynh ấy trước đi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Kế Ngôn hiển hiện, bạch y tung bay.
“So với ta, đệ mới là kẻ lười đấy.” Kế Ngôn thản nhiên nói, khoanh tay đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Lúc nào đánh một trận?”
Thời gian hai năm Kế Ngôn ngày đêm khổ tu, cảnh giới đã sớm đạt tới tầng chín.
Đạt đến cảnh giới viên mãn, chỉ cần phá được tầng giấy mỏng kia là có thể bước vào Hợp Thể kỳ.
Đánh nhau, là phương thức tiến bộ tốt nhất.
“Cút!” Lữ Thiếu Khanh che ngực: “Ta còn đang bị thương, hai người các huynh đại diện ta đi họp là được rồi, ta không đi được.”
Tiêu Y nhắc nhở: “Tổ sư, chưởng môn cùng sư phụ đầu nói huynh nhất định phải trình diện.”
“Vãi!” Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Bọn họ muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh tiếp đặt hoài nghi lên Kế Ngôn: “Có phải huynh đã dùng danh nghĩa của ta để làm gì chuyện xấu không?”
“Ấu trĩ!” Kế Ngôn một bước phóng ra, biến mất trên không trung: “Tranh thủ thời gian qua đó, họp xong, đánh với ta một trận.”
Ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh đi tới đại điện nghị sự của môn phái.
Tổ sư Kha Hồng, chưởng môn Ngu Sưởng, sư phụ Thiều Thừa cùng bốn phong chủ phong khác đầu tề tụ ở đây. Ba người hành lễ: “Tổ sư, chưởng môn, sư phụ, sư bá.” Nhìn thấy tổ sư cũng có mặt, biểu cảm đám người nghiêm túc, trong lòng Tiêu Y cũng không kìm được tăng thêm vài phần căng thẳng.
Gương mặt nhỏ căng ra, đồng thời trong lòng âm thầm suy đoán mọi người tề tụ ở đây là muốn làm gì. Nhưng nhìn thấy hai vị sư huynh bên cạnh, tâm trạng căng thẳng của Tiêu Y lập tức bình tĩnh lại.
Đại sư huynh Kế Ngôn gương mặt cao lãnh, mãi mãi luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, xử lý mọi chuyện không hề sợ hãi. Nhị sư huynh Thiếu Khanh toàn thân tản mát ra khí tức uể oải, khắp gương mặt là vẻ không bận tâm, cà lơ phất phơ khiến người ta vừa nhìn là muốn đánh cho một trận. “Tổ sư, chưởng môn gọi chúng con tới có chuyện gì không?”
Lữ Thiếu Khanh đầu tiên là hỏi một câu, lại nói tiếp: “Nói rõ trước một câu, con rất bận rộn, có chuyện gì, mọi người có thể bảo Đại sư huynh đi làm.” “Hoặc là lùi lại mà cầu việc khác, để sư muội cũng được.” Gương mặt nhỏ của Tiêu Y tức giận như một con ếch xanh nổi nóng, Nhị sư huynh đáng ghét, thế nào gọi là lùi lại mà cầu việc khác?
Thực lực của ta đã xếp hàng thứ ba trong thế hệ trẻ của môn phái được không hả? Trừ hai sư huynh các huynh ra, những người khác không bằng ta.
Thiều Thừa quát to một tiếng: “Khốn kiếp, thái độ đoan chính một chút.” Lữ Thiếu Khanh dựng thẳng cơ thể một cái tuy nhiên dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như trước khiến người ta vừa nhìn thấy đã tức giận.
Ngu Sưởng nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh cũng rất nhức đầu võ trán một cái. Ông ta trầm giọng nói: “Lần này gọi hai người các ngươi tới là có chuyện cần trưng cầu ý kiến của các ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, vui mừng quá đổi, nói: “Con là người không có phận sự sao? Tốt quá rồi, giờ con đi ngay.” Tiêu Y ở bên cạnh trầm lặng nói: “Nhị sư huynh, ta mới là người không có phận sự.” Thiều Thừa tức giận, , quát: “Nghe chưởng môn nói hết lời.”
Mệt tim quá.
Ngu Sưởng tự động xem nhẹ lời nói nhảm của Lữ Thiếu Khanh, nói thẳng: “Mấy người chúng ta đầu già rồi, môn phái đã đến lúc để người trẻ tuổi như các ngươi quản lý.” Lời còn chưa nói hết, Lữ Thiếu Khanh hiểu ra ý của Ngu Sưởng.
Hắn lặng lẽ lui lại một bước, giấu phần lớn cơ thể mình sau lưng Kế Ngôn.
Động tác nhỏ này khiến tất cả các trưởng bối ở đây cạn lời. “Ta muốn chọn một người trong hai ngươi tiếp nhận vị trí của ta, hai người các ngươi có suy nghĩ gì không?”
Tiêu Y trừng to mắt, hóa ra mọi người đều tê tụ ở đây là để chọn ra chưởng môn tân nhiệm sao?
Tiêu Y bắt đầu giơ bàn tính của mình ra để xem thử thân là sư muội chưởng môn sẽ có lợi ích gì.
Trên mặt Kế Ngôn lộ ra tia cạn lời, hắn ta lắc đầu nói: “Con không thích hợp làm chưởng môn.”
Làm chưởng môn, các loại chuyện rườm rà quấn thân, hắn ta lấy đâu ra thời gian tu luyện chứ?
Nếu không phải vì làm hết nghĩa vụ của mình, ngay cả Đại sư huynh hắn ta cũng chẳng muốn làm.
Làm Đại sư huynh, có đôi khi còn phải ra ngoài lộ mặt, phiền phức.
Ánh mắt của mọi người không kìm được rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn cự tuyệt, tiểu tử ngươi cũng sẽ cự tuyệt sao? Lữ Thiếu Khanh lại rơi vào trầm tư, sau đó hỏi Ngu Sưởng: “Chưởng môn, nếu như con làm chưởng môn có phải linh thạch trong môn phái đầu tùy con xử trí không?”
Lời này vừa hỏi ra trong lòng mọi người đầu nhảy dựng một cái.
Lúc này đám người mới nhớ ra Lữ Thiếu Khanh có một loại chấp nhất đặc biệt với linh thạch.
Để hắn làm chưởng môn, sợ chưa tới ngày thứ hai môn phái đã phá sản rồi. Ngu Sưởng vội vàng nói: “Đương nhiên không được, muốn sử dụng linh thạch, nhất định phải trải qua sự đồng ý của mọi người mới được.”
Nhất định phải cho tiểu tử này một gông xiầng trên đầu. Lữ Thiếu Khanh thất vọng, sau đó lắc đầu: “Không có ý nghĩa, con ủng hộ Đại sư huynh làm chưởng môn.”
Kế Ngôn bất mãn nhìn chằm chằm hắn: “Đệ muốn thì tự đệ làm đi, đừng kéo ta xuống nước.” “Huynh là Đại sư huynh, huynh phải gánh trách nhiệm này chứ.”
“Chưởng môn già rồi thì cũng phải đến lượt huynh.”
Kế Ngôn hừ một tiếng: “Đệ quỷ kế đa đoan, là thí sinh thích hợp làm chưởng môn.” Lữ Thiếu Khanh không đồng ý quan điểm này, rất là khinh bỉ nói: “Cái rắm, chưởng môn phải đường đường chính chính, uy phong lâm liệt, mặc dù huynh kém một chút, tuy nhiên vẫn tạm được, đi đi, cố lên.”
“Đệ đang ghét bỏ chức chưởng môn?” Kế Ngôn ôm tay, quay đầu mặt đối mặt với Lữ Thiếu Khanh: “Đây là ý của chư vị trưởng bối, đệ dám từ chối?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, móclỗ mũi, rất khinh thường: “Đúng đó, ta ghét bỏ thì sao? Làm chưởng môn sẽ trở thành quỷ hẹp hòi, ta mới không muốn làm. Vị trí nát đó ai muốn làm thì làm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận