Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1259: Ta chỉ muốn đi xem thử

Chương 1259: Ta chỉ muốn đi xem thửChương 1259: Ta chỉ muốn đi xem thử
Ánh mắt Tương Quỳ cuối cùng dừng lại trên người ba người Lữ Thiếu Khanh, sau khi nhìn bọn họ thật sâu một cái mới chậm rãi mở miệng.
"Lần này triệu tập chư vị đến đây, chắc mọi người cũng đã biết rõ nguyên nhân."
"Bọn hắn chính là ba kẻ ngoại lai, không phải người tổ chức Thí Thần chúng ta, hơn nữa bọn hắn còn muốn tiến vào thế giới Huyền Thổ, chư vị cảm thấy thế nào?"
Sau khi đại trưởng lão nói xong lời này, ánh mắt những người chung quanh một lần nữa hội tụ lên người ba người Lữ Thiếu Khanh.
Trong không khí tràn ngập áp lực nặng nề, ánh mắt mỗi người đều như một tòa núi lớn ép xuống, cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến Tiêu Y kéo góc áo Lữ Thiếu Khanh theo bản năng, tựa như một muội muội sợ hãi tìm sự bảo vệ của ca ca.
Nhị Bạch một trái một phải ngồi trên vai Tiêu Y lông dựng đứng, chúng níu chặt lấy tóc Tiêu Y cố nén sợ hãi trong lòng.
Ngay cả tiểu Hắc cũng mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.
Duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thần sắc tự nhiên, không để ánh mắt chung quanh trong lòng.
"Kẻ ngoại lai? Hừ, đại trưởng lão, bọn hắn có tác dụng gì?"
Có người lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt bất thiện, vô cùng không chào đón Lữ Thiếu Khanh bọn họ. "Rất đặc biệt." Tương Quỳ ngữ khí bình thản lạnh nhạt, ông ta thu liễm khí tức ngồi ở đó giống như một vị trưởng giả hiền lành cơ trí.
Nhưng ba chữ này lại làm cho người phía dưới không vui.
Rất đặc biệt?
Chỉ như vậy?
Không có gì khác?
Cũng bởi vì rất đặc biệt, cho nên định cho phép bọn hẳn tiến vào Thế giới Huyền Thổ?
"Đại trưởng lão, cũng bởi vì đặc biệt, cho nên bọn hắn có thể tiến vào Thế giới Huyền Thổ?" Nhị trưởng lão Cung Thọ mở miệng.
Nhị trưởng lão cũng là một người mang dáng dấp trung niên nhưng râu tóc bạc trắng, hai mắt đỏ hồng tản ra quang mang chấn nhiếp lòng người.
Lão nhìn chằm chằm ba người Lữ Thiếu Khanh: "Bọn hắn lai lịch không rõ ràng, tiến vào chỗ chúng ta đã coi như rất mạo hiểm rồi, còn tiến vào Thế giới Huyền Thổ, vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn, không ai có thể gánh được trách nhiệm này."
Quái vật cũng không phải không hề biết gì, đặc biệt là Tế thần, nó có tư duy gần bằng nhân loại, vô cùng giảo hoạt.
Từ ngàn năm nay, quái vật do Tế thân cầm đầu một mực điều động người của bộ tộc sung làm gian tế, đang tìm kiếm tổng bộ của tổ chức Thí Thần.
Đại trưởng lão hiểu ý của nhị trưởng lão, ông chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Bọn hắn không có vấn đề."
Có một câu nói như vậy, đám người mặc dù có hoài nghi, cũng không dám lên tiếng trên phương diện này.
Có đại trưởng lão đích thân chống lưng cho bọn hắn, cho dù thân phận bọn hắn có vấn đề cũng sẽ thành không có vấn đề.
Nhị trưởng lão trầm mặc một lát, hỏi: "Bọn hắn tiến vào Thế giới Huyền Thổ muốn làm gì?"
Đây cũng là vấn đề tất cả mọi người muốn biết, cho dù là đại trưởng lão, ông †a cũng nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Cung Thọ cạn lời rồi, móa nó, ngươi cũng không biết à?
Ngươi không hỏi sao?
Ngươi không hỏi mà đã đồng ý để bọn hắn tiến vào?
Đối mặt với câu hỏi này, Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Ta nghe nói Thế giới Huyền Thổ phong cảnh mỹ lệ, không gian ưu nhã, muốn đi xem thử."
Lừa ai đó, ngươi cho nghĩ rằng chúng ta đều là trẻ lên ba sao?
Đi Thế giới Huyền Thổ du lịch?
Sao ngươi không nói đi thế giới Huyền Thổ tìm bảo vật luôn?
Lý do sau còn khiến người ta tin phục hơn lý do đầu đấy.
"Hồ nháo!" Có người nhịn không được, gầm thét một tiếng: "Đi xem một chút? Ngươi coi thế giới Huyền Thổ là nhà ngươi à? Nói đi là đi, sao có cái lý do hoang đường như vậy được."
Có người dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao quát lớn.
"Đúng đấy, nghĩ hơi đẹp rồi đấy, nằm mơ cũng đừng mơ giấc mơ như thế."
"Đến lúc này, còn không nói thật, các ngươi muốn làm gì?" "Có phải có ý đồ xấu xa với thế giới Huyền Thổ không?"
Giọng mọi người rất lớn, quanh quẩn trong đại điện như tiếng sấm cuồn cuộn, ầm ầm điếc tai.
Cảnh Ngộ Đạo vô cùng hứng thú nhìn sang ba người Lữ Thiếu Khanh, sau đó hỏi Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, người cũng không biết mục đích bọn hắn muốn vào thế giới Huyền Thổ sao?"
"Vì sao người còn đồng ý để bọn hắn vào?”
Đúng vậy, không biết mục đích, không biết lai lịch mà vẫn để bọn hắn vào?
Tôn nữ Tương T¡ Tiên của người còn không có đãi ngộ này đấy.
Tương Quỳ trầm mặc một hồi.
Không phải ông ta không muốn hỏi, mà là quên hỏi.
Ông ta và Lữ Thiếu Khanh đánh nhau ôm một bụng lửa giận nên quên mất.
Cộng thêm ông ta đã bốc quẻ, biết nhóm Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ tiến vào Thế giới Huyền Thổ, cho nên đối với vấn đề này cũng không quá để ý như vậy, thành ra cũng chưa từng hỏi.
Sau khi trầm mặc một hồi, Tương Quỳ chậm rãi mở miệng: "Ta có tính rồi, bọn hắn không có ác ý với thế giới Huyền Thổ."
"Bọn hắn tiến vào Thế giới Huyền Thổ với chúng ta mà nói cũng có chỗ tốt..."
Lời của Tương Quỳ lại một lần nữa khiến đại điện trầm mặc.
Lời này nếu do người khác nói, chắc chắn bọn hắn không thể không đánh chết người đó.
Nhưng Tương Quỳ thì khác.
Tương Quỳ tỉnh thông bói toán, xem quẻ chỉ thuật thiên hạ vô song.
Từ ngàn năm nay, chính vì nhờ vào tuyệt kỹ này của ông ta mà tổ chức Thí Thần hết lần này đến lần khác tránh được nguy cơ bị hủy diệt, cứu vãn rất nhiều người.
Người trên dưới tổ chức Thí Thần không ai hoài nghi thuật xem bói của Tương Quỳ.
Đồng thời bọn hắn cũng hiểu vì sao Tương Quỳ có thể đối đãi với Lữ Thiếu Khanh bọn họ như vậy.
Không hỏi mục đích bọn họ tiến vào thế giới Huyền Thổ đã triệu tập mọi người tới thương nghị, dự định để Lữ Thiếu Khanh bọn họ tiến vào thế giới Huyền Thổ. Biết Tương Quỳ đã bói toán, bốc quẻ rồi lên trong lòng không ít người phản đối đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Lúc này có người mở miệng: "Nếu đã như vậy, ta nghe theo ý đại trưởng lão."
"Không sai, ta cũng thế."
"Đại trưởng lão sẽ không sai."
"Để xem ba kẻ ngoại lai này sẽ làm ra chuyện gì, chúng ta rửa mắt chờ đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận