Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1417: Súc sinh mà thôi, có thể lợi hại được cỡ nào chứ?

Chương 1417: Súc sinh mà thôi, có thể lợi hại được cỡ nào chứ?Chương 1417: Súc sinh mà thôi, có thể lợi hại được cỡ nào chứ?
Mị Phi cũng thế, cực kỳ khinh thường: "Không sai. Không phải chỉ là kiếm ý hóa hình thôi sao? Khi ở Kết Đan kỳ đại ca đã lĩnh ngộ rồi đấy."
Lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình ở Kết Đan kỳ với lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình ở Nguyên Anh kỳ là hai chuyện khác nhau.
Tu vi Nguyên Anh kỳ tỉnh tiến, lĩnh ngộ đại đạo càng sâu hơn, dù không phải kiếm tu đi nữa, chỉ cần nghiên cứu thêm một chút, lĩnh ngộ được kiếm ý nhất nhị trọng vẫn rất nhẹ nhàng.
Nhưng Vệ Nhâm lại nói: "Chắc hẳn nàng cũng lĩnh ngộ được kiếm ý hóa hình khi ở Kết Đan kỳ."
"Nếu không sẽ không có được uy lực này." Linh phù tứ phẩm, mà lại là do Nguyên Anh tầng ba Cảnh Trường Hoành đánh ra, uy lực cực kỳ khủng bố.
Có thể nói, bảo nó hủy diệt được một mảnh thiên địa cũng không đủ.
Nhưng lại bị Tiêu Y nhẹ nhàng đánh tan, đây chắc chắn không phải kiếm ý hóa hình tới Nguyên Anh kỳ mới lĩnh ngộ được.
Vèol
Khí thế của con chim màu lam bay giữa không trung không hề giảm, hai cánh rung lên, nhắm thẳng đến Cảnh Trường Hoành.
Cảnh Trường Hoành cũng không ngờ đòn tấn công của mình lại có thể bị Tiêu Y đánh tan một cách dễ dàng như thế.
Con chim màu lam đang bay tới phát hiện một cỗ uy hiếp. Sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, nhưng chẳng mấy chốc lại hừ một tiếng: "Dù ngươi có kiếm ý hóa hình thì làm sao chứ?"
Hắn ta khẽ đảo cổ tay, lấy ra hai tờ linh phù.
Ánh sáng dìu dịu lấp lánh, vẫn là linh phù tứ phẩm.
Linh lực tràn vào, hai tờ linh phù tỏa sáng rực rỡ, hào quang màu trắng hòa cùng màu đỏ rực lấp lánh, sau đó cùng bay lên.
Linh phù tỏa ánh sáng màu trắng lơ lửng trên đầu Cảnh Trường Hoành.
Một tầng phòng hộ thật dày rơi xuống, bảo vệ Cảnh trường Hoành phía sau.
Con chim màu lam bay lên mang theo kiếm ý ngút trời, khí thế hung ác. Như một con diều hâu phát hiện ra con mồi, nó lao đến, cặp móng vuốt sắc bén hung hăng vồ xuống.
Phụt!
Vòng bảo hộ thật dày bị móng vuốt của nó xé rách, tản mát ra khí tức lạnh thấu xương như băng khiến cho Cảnh Trường Hoành sợ hãi, lông tóc dựng đứng.
Nhưng cảnh giới của Tiêu Y dù sao cũng kém hơn Cảnh Trường Hoành, phá được hộ thuẫn của hắn ta đã là cực hạn rồi.
Đôi mắt chim trống rỗng nhìn chằm chằm vào Cảnh Trường Hoành dọa cho hắn ta phát hoảng lên mới chậm rãi tiêu tan.
Cảnh Trường Hoành nhận ra phản ứng của mình, lửa giận bốc lên.
Hắn ta là một Nguyên Anh tâng ba, không ngờ lại bị một tiểu nha đầu Nguyên Anh tầng một dọa?
"Nha đầu thối, đi chết đi!"
Cảnh Trường Hoành gầm lên, khống chế linh phù màu đỏ bay lên trời, sau đó hóa thành một con mãng xà lửa xoay quanh trên không trung.
"Hóa hình? Ta cũng biết!"
Mãng xà lửa gào thét lao xuống, lửa cháy hừng hực đốt cháy tất cả mọi thứ, tỏa ra khí thế vô địch lao tới Tiêu Y.
"Chỉ là con rắn nhỏ, sợ ngươi chắc?"
Tiêu Y hét lớn, nhưng sau đó xoay lưng bỏ chạy.
Hiện tại nàng không ngăn được chiêu này.
"Muốn chạy trốn à?" Cảnh Trường Hoành thấy thế thì cười ha hả: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của mình!"
Mãng xà lửa vòng một cái giữ không trung, lại lần nữa lao tới Tiêu Y.
Tiêu Y quay đầu mắng: "Ngươi giỏi thì đừng có đuổi nữa, hay cho một cảnh giới tầng ba lại đi bắt nạt ta, có gì hay ho chứ?"
"Ha ha" Hiện tại Cảnh Trường Hoành đang vô cùng đắc ý: "Ngươi cũng có thể để linh sủng ra tay."
Cảnh Trường Hoành không sợ linh sủng của Tiêu Y, linh sủng nhìn thì có vẻ rất cường đại, cũng có khí tức Nguyên Anh, nhưng xưa giờ hắn ta vẫn chướng mắt với linh sủng.
"Súc sinh mà thôi, có thể lợi hại đến mức nào chứ?”
"Đây chính là do ngươi nói." Tiêu Y mới hét lên: "Đại Bạch, Tiểu Bạch, ra tay!" Vừa mới dứt lời, sau lưng Cảnh Trường Hoành có tiếng gió gào thét.
Cảm giác nguy hiểm từ phía sau ập tới, Cảnh Trường Hoành kinh ngạc hết hồn.
Vội vội vàng vàng, chỉ có thể ném ra một hộ đạo linh khí hộ thuẫn.
Oành!
Một cỗ sức mạnh cường đại đánh tới, Cảnh Trường Hoành cảm thấy như một ngọn núi nhỏ nện vào mình, khiến cho huyết khí lăn lộn, rồi bay rớt ra ngoài.
Mãng xà lửa trên không trung mất đi khống chế cũng phải dừng lại một chút.
Đương nhiên Tiêu sẽ không bỏ qua cơ hội này, xoay người lại vung kiếm lên, con chim màu xanh lam lại xuất hiện lần nữa. Nước và lửa va chạm giữa không trung, cùng nhau chôn vùi tiêu tán.
Cảnh Trường Hoành không rảnh để quan tâm đến đòn tấn công của mình, hắn ta bị đánh cho nổi đom đóm.
Thật vất vả hắn ta mới ổn định lại và phát hiện thì là một con hổ đánh lén.
Bạch Hổ thân hình cao mười mấy thước, bộ lông trắng tinh, uy phong lãm liệt, cao cao tại thượng nhìn hắn ta một cách đầy khinh thường.
Y như ánh mắt khinh thường Tiêu Y nhìn hăn ta.
Bị một con súc sinh xem thường, Cảnh Trường Hồng tức giận đến mức muốn phát điên.
"Đáng chết!"
Cảnh Trường Hồng gầm thét, thấy Đại Bạch đánh tới, đang phân nộ còn chưa làm được gì bỗng nhiên có tiếng rít vang lên sau lưng.
Cảnh Trường Hoành kinh ngạc, làm sao có thể?
Cũng hệt như vừa rồi, linh lực phun trào, vội vàng dựng hộ thuẫn sau lưng.
Oành!
Hộ thuẫn linh khí vỡ vụn như pha lê.
Cảnh Trường Hồng không kịp làm gì, chỉ cảm thấy đầu đau như bị một cục gạch nện trúng.
Đau đớn kịch liệt, Cảnh Trường Hồng nổ đom đóm mắt, cảm giác choáng váng không ngừng xộc thẳng vào đại não hắn ta.
Quay lại thấy được thứ vừa nện mình, hắn ta trợn mắt há mồm. Là cục gạch thật?
Một cục gì đó màu nâu xám như cục gạch bay trở lại vào tay một con viên hầu.
Tiểu Bạch cầm thần kinh chuyên, nhếch miệng cười với Cảnh Trường Hoành như nhân loại đang đắc ý vậy.
Nó càng dùng thần kinh chuyên càng thấy tiện tay, giờ thứ này đã là vũ khí bản mệnh của nó.
Đại Bạch và Tiểu Bạch đều là linh sủng có sức mạnh cực lớn, bị hai con Bạch đánh cho như thế, Cảnh Trường Hoành cũng hơi hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận