Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 355 - Buồn nôn! Thô tục!



Chương 355: Buồn nôn! Thô tục!Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm biết Lữ Thiếu Khanh đang cố ý muốn khiến bọn Cận Hầu vẫn chưa đi xa phải ghê tởm.Tiêu Y cũng vui vẻ vô cùng.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y gần như có cùng sắc mặt, có cùng một nụ cười.Nàng rất nghi ngờ Tiêu Y là muội muội đã thất lạc nhiều năm của Lữ Thiếu Khanh.Chủ yếu là tên hỗn đản này làm hư Tiêu Y muội muội.Tuyên Vân Tâm nghiến răng phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh để ý tới ánh mắt của nàng ta bèn cười xấu xa hỏi: “Làm sao?”“Ngươi muốn nếm thử một miếng phân chim ngốc thay Đại sư huynh của ngươi hả?”Buồn nôn! Thô tục!Tuyên Vân Tâm né ra mấy bước, vội vàng tránh xa Lữ Thiếu Khanh.Bên này Tiêu Y đã nhịn một bụng câu hỏi rồi: “Nhị sư huynh, sư phụ cùng Đại sư huynh đâu rồi?”“Bọn họ trở về chưa ạ?”Thiều Thừa cùng Kế Ngôn đã theo hắn trở về, tổ sư Kha Hồng vẫn còn ở trong đó thêm một thời gian nữa, xác nhận kỹ không có vấn đề gì mới về.Lữ Thiếu Khanh không hề giấu diếm: “Về rồi, đi dưỡng thương rồi.”Cả Thiều Thừa và Kế Ngôn đều bị thương, không mất mấy tháng không khỏe lại ngay được.Tiêu Y cuống cả lên: “Họ, họ không sao chứ?”Sư phụ bị thương cũng không lạ, nhưng Đại sư huynh cũng bị thương, nhất định chiến đấu rất kịch liệt.Nếu Thiều Thừa biết suy nghĩ của Tiêu Y chắc định sẽ rơi lệ.Chẳng lẽ sư phụ là ta đây không bằng đồ đệ sao?“Ngớ ngẩn! Nếu bọn họ chết rồi, ta còn ở đây quản muội sống hay chết à?”Tiêu Y bị chửi không những không nổi giận mà còn rất vui vẻ.Nhị sư huynh còn có thể tí tởn như thế chứng tỏ sư phụ và Đại sư huynh không có vấn đề gì nghiêm trọng.“Nhị sư huynh, mọi người đã làm gì vậy?”“Sư phụ, Đại sư huynh đều bị thương, thế thúc thúc ta đâu? Chưởng môn đâu?”Tiêu Y lại hỏi.Nếu Tiêu Sấm ở đây, nhất định sẽ rơi lệ đầy mặt.Cuối cùng cũng quan tâm đến mình.Tuyên Vân Tâm cũng dựng lỗ tai.Rất tò mò rốt cuộc bọn họ đã đi đâu?Ngay cả cao thủ Nguyên Anh cỡ Thiều Thừa, Kế Ngôn cũng bị thương, không phải là đầm rồng hang hổ sao?Không thể nói ra chuyện về Động Thiên Hung, tránh dọa sợ các đệ tử, gây nên khủng hoảng.Lữ Thiếu Khanh sẽ không mập mờ về chuyện này, bèn gõ đầu Tiêu Y: “Hỏi nhiều thế làm gì?”“Thực lực của muội như thế có thể giúp được gì mà gấp?”“Lại nói, cũng khá lâu rồi, thực lực hiện tại của muội là gì?”Nói lảng sang chuyện khác là kỹ năng đặc biệt của Thiên Ngự Phong.Vừa nhắc đến chuyện này, Tiêu Y lập tức đau đầu.Thời gian này nàng không hề lười biếng mà nghiêm túc tu luyện.Chỉ là, nghiêm túc cũng không có kết quả, nàng không đột phá, mà chỉ có cảm giác muốn đột phá.Mà dù có đột phá thì nàng cũng chỉ là Trúc Cơ tầng hai, còn cách mục tiêu mà Đại sư huynh đặt cho một tầng.Nhớ lại Đại sư huynh đã bình tĩnh nói sẽ có trừng phạt, tâm can nhỏ bé của Tiêu Y không nhịn được mà nhảy loạn lên.Tiêu Y tội nghiệp nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, làm sao bây giờ? Ta còn chưa đột phá.”Lữ Thiếu khanh ghét bỏ phẩy đi bàn tay nhỏ đang kéo mình. “Làm sao mà yếu như gà thế?”“Mới ba bốn tháng, a, Điểm Tinh Phái phái bao nhiêu người đến?”“Hôm nay là nhóm đầu tiên.” Tiêu Y vội vàng trả lời: “Trước đó không có ai đến hết, ta muốn tìm người cùng luyện cũng không có.”Lữ Thiếu Khanh nhìn Tuyên Vân Tâm bên cạnh, kinh ngạc nói: “Không thể nào. Điểm Tinh Phái không cần ngươi nữa thật à? Không phải ta đã giúp Điểm Tinh Phái một đại ân để Điểm Tinh Phái có thể ném đi bao quần áo cũ là ngươi chứ?”Tỉnh táo. Tỉnh táo. Không được chấp nhặt tên hỗn đản này.Tuyên Vân Tâm nghiến răng ép mình phải tỉnh táo lại.Đánh không lại được, mắng không thắng được, vẫn nên nhịn một chút thì hơn.Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, trầm ngâm.Trước đó hắn tính toán lợi dụng Tuyên Vân Tâm để nàng ta ở đây làm mồi nhử, dẫn dụ người của Điểm Tinh Phái tới.Thứ nhất có thể giáo huấn gia hỏa Điểm Tinh Phái, kiếm chút linh thạch, thứ hai có thể kiếm người cho Tiêu Y luyện.Chiến đấu sẽ khiến người ta tiến bộ, thiên phú của Tiêu Y cũng khá, kinh lịch chiến đấu một phen, dù không đạt được mục tiêu như Kế Ngôn giao cũng không kém là bao.Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đám hỗn đản Điểm Tinh Phái kia lại có thể nhịn được đến mấy tháng, hôm nay mới có mấy tên này tới.Không có được hiệu quả mà Lữ Thiếu Khanh dạ tính.Tiêu Y vội vã cuống cuồng nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, ta không lười biếng đâu, đến khi ấy huynh nói đỡ cho ta một chút được không?”Tiêu Y biết mục đích mà Lữ Thiếu Khanh để cho người của Điểm Tinh Phái đến đây, nhưng lại chỉ có mỗi mấy người.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì buông thõng tay xuống: “Ta nói đỡ hộ muội thế nào bây giờ? Chính muội ngốc, không đột phá nổi. Đến khi ấy muội tự giải thích với Đại sư huynh đi.”“Ta lười quản muội!”“A, đúng rồi, linh thạch đâu?”Lữ Thiếu Khanh vươn tay.“Linh thạch gì?”Tiêu Y chưa kịp phản ứng.“Tiền đặt cọc khiêu chiến. Muội đừng có nói với ta là muội thu rồi nhé?”Tiêu Y hiểu ra, nàng hừ một tiếng, cũng đưa tay ra đòi: “Số vừa rồi muội cũng muốn chia.”Từ tiếng cười như heo gọi đồng bạn lúc nãy của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y biết Nhị sư huynh của mình đã chiếm được món lời to.“Trả cho muội? Không trả được không?”Tiêu Y lắc đầu, tranh thủ nói ra điều kiện: “Trừ phi Nhị sư huynh cầu tình với Đại sư huynh giúp muội.”Lữ Thiếu Khanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Y.Tiêu Y bị nhìn chằm chằm mà phát sợ.“Nhị, Nhị sư huynh, huynh, huynh giúp muội một chút đi mà. Huynh chỉ cần đồng ý, muội sẽ đưa ba ngàn viên linh thạch này cho huynh.”“Ta quan tâm gì muội chết hay sống.” Lữ Thiếu Khanh quay người đi.“Nhị sư huynh.” Tiêu Y vội vàng hô hào: “Huynh, huynh muốn đi đâu?”“Đi ăn cơm. Mấy tháng rồi chưa được ăn gì đâu, miệng sặp nhạt đến mức đỏ lên rồi.Nghe thấy có ăn, Tiểu Hồng thân tàn chí kiên đập một cánh tập tễnh vừa bay vừa nhảy về phía Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận