Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1032. Nếu bị dọa, ta sẽ đánh người để tăng thêm lòng dũng cảm



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y thì thào lẩm bẩm: “Lão gia hỏa thảm rồi.”“Không sai!” Kiếm Ngũ phẫn nộ gầm thét, mỗi một tiếng đều tỏa ra sát ý nồng đậm: “Không thả ngươi, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận khi tiến vào thế giới này. Ta thề!”Chát!Một tiếng vang lanh lảnh chặt đứt tiếng gào thét của Kiếm Ngũ, cũng trấn trụ tất cả mọi người.Kiếm Nhất vừa bị Lữ Thiếu Khanh tát cho một cái, mắt thường cũng có thể thấy nửa mặt hắn ta đã sưng lên rồi.Kiếm Nhất bị đánh choáng váng, phụt ra một búng máu tươi, nửa ngày vẫn không kịp phản ứng lại.Từ nhỏ tới lớn, hắn ta chưa từng bị ai tát.Thế là hôm nay hắn ta được hưởng thụ lần đầu tiên sao?Hơn nữa, còn là bị Nhân tộc đánh?Một tát này khiến cho không ít người bất giác sờ lên má mình.Nhìn thôi cũng thấy đau.Thậm chí có người còn nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không nữa. Kiếm Nhất bị bắt làm tu binh, còn ăn một bạt tai trước mặt biết bao nhiêu người như vậy.Nếu một khắc sau thế giới bị hủy diệt cũng sẽ không ai kinh ngạc nữa.Đàm Linh há hốc miệng, cuối cùng chỉ có thể cười khổ.Cái tên hỗn đản này, luôn hành động ngoài dự kiến của mọi người, xưa nay chẳng bao giờ ra bài theo lẽ thường.Thì Liêu vừa kinh ngạc vừa cảm thấy dường như cái tát kia của Lữ Thiếu Khanh là tát vào mặt mình, đau, rất đau.Sắc mặt Thì Liêu đầy ưu thương. Sao mình luôn bị Lữ Thiếu Khanh đại nhân đánh vào mặt thế?Đau quá.“Ngươi!” Kiếm Ngũ cũng ngây dại mất một lúc lâu mới phẫn nộ gầm lên: “Ngươi làm cái gì?”Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt trả lời: “Ngươi đừng dọa ta, ta nhát gan lắm, bị dọa ta sẽ đánh người để tăng thêm lòng dũng cảm đấy.”Vô số người im lặng.Lý do “để tăng thêm lòng dũng cảm” này, ngươi là người đầu tiên lấy ra đấy. Từ khi khai thiên tích địa đến nay, ngàn vạn người sống trên thế gian này, duy chỉ có mình ngươi “tăng lòng dũng cảm” như thế thôi.Kiếm Ngũ càng nổi giận hơn: “Nhân tộc ti tiện, ngươi thử động vào hắn ta một chút xem!”Lữ Thiếu Khanh nghe xong, không nói nửa lời, lại tát Kiếm Ngũ ba cái nữa.Rồi hắn nói với Kiếm Ngũ: “Cái tát này ngươi đừng có trách ta, là ngươi bảo ta làm đấy. Con người ta rất kính trọng người gia, lão nhân gia nói cái gì thì ta làm cái đó.”Hai mắt Kiếm Nhất đen thui, cảm giác đau rát trên mặt cùng sự phẫn nộ trong lòng bức hắn ta chỉ hận không thể ngất đi.Đây là sỉ nhục lớn nhất đời hắn ta.Trở thành tù binh, còn bị tát trước mặt biết bao nhiêu người.Mặt mũi này bị ném từ cực đông sang cực tây rồi, không thể tìm lại được nữa.“Ngươi… sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi có gan thì giết ta đi!”Kiếm Nhất phẫn nộ giãy dụa. Nếu có thể, hắn ta sẽ lập tức tự bạo Nguyên Anh đồng quy vu tận với Lữ Thiếu Khanh.Chỉ tiếc hiện tại hắn ta đang bị khống chế, dù giãy dụa thế nào cũng không làm nên chuyện gì.Kiếm Ngũ đã tức giận đến mức không nói nên lời nữa. Lão nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt vô cùng hung ác, như sài lang hổ đói.Lữ Thiếu Khanh hỏi lão: “Thế nào? Còn muốn dọa ta sợ nữa không?”Sắc mặt Kiếm Ngũ khó coi như cha chết vậy.Lửa giận trong cơ thể đang gầm thét, đang bộc phát, nhưng lại không có nơi nào để phát tiết.Lão nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng, khó chịu vô cùng.Cảm giác ấm ức khiến cho lão chỉ hận không thể hủy diệt luôn cả thế giới này.Tròng mắt lão như ngọn lửa cháy bùng bùng, lửa giận hừng hực bốc lên, cả ánh mắt cũng nóng bỏng, lão chỉ hận ánh mắt của mình không thể giết người, nếu không nhất định phải băm vằm Lữ Thiếu Khanh làm muôn mảnh.Nhưng lão chẳng thể làm được, Kiếm Nhất vẫn nằm trong tay Lữ Thiếu Khanh, lão cung không thể hành động thiếu suy nghĩ.Lão cố gắng nén ngụm máu nơi cuống họng lại, nghiến răng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”Giọng nói lạnh lẽo khiến cho mọi người xung quanh đều hơi run lên như đang sống trong mùa đông.Lữ Thiếu Khanh cười đến là vui vẻ, khoe ra hai hàm răng trắng bóc, người ta nhìn vào sẽ thấy hệt như một con hồ ly đang cười.“Cho ta ba ngàn vạn viên linh thạch, sau đó phải thề không đuổi giết chúng ta, ta sẽ thả hai người bọn họ.”Điều kiện Lữ Thiếu Khanh đưa ra gây ra một loạt âm thanh ken két.Là Thôi gia.Thôi Thanh và người của Thôi gia phẫn hận nghiến răng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, toàn thân lại bốc lên oán khí nồng đậm.Ba ngàn vạn viên linh thạch, đây là nỗi đau trong lòng Thôi gia.Để đoạt lại ba ngàn vạn viên linh thạch, Thôi Chương Minh đã dẫn theo một đám người Thôi gia ra mặt, kết quả tử thương thảm trọng, tám Nguyên Anh đến chết bốn, bị thương bốn.Ảnh hưởng của ba ngàn vạn viên linh thạch cực kỳ ác liệt, cũng vì nó à Thôi gia phải trả cái giá rất lớn.Đàm Linh nhịn không được mà rên rỉ. Cái tên này, tên hỗn đản này thực sự không cứu nổi mà.Kiếm Ngũ nghe được, lửa giận trong lòng lại sôi trào.Mẹ nó chứ, lại dám dọa lên cả đầu Kiếm gia rồi cơ à?Nếu là bình thường, không một ai dám dọa dẫm Kiếm gia, tổ tông mười tám đời cũng không dám cho cái gan đó.Nhưng nhìn thấy Kiếm Nhất đã trở thành tù binh, Kiếm Ngũ lại không thể không áp lửa giận xuống.Khóe miệng lão đã thấm máu, lửa giận trong cơ thể quá thịnh, lão không thể không điều động linh lực để áp chế xuống, tránh bị nội thương.Kiếm Ngũ nghiến răng, hận ý trùng thiên, gằn từng tiếng: “Ngươi… ngươi nằm mơ!”“Ai nha nha, ngươi không suy tính một chút cho thiên tài của Kiếm gia à?” Lữ Thiếu Khanh hết sức quan tâm: “Hai tỷ đệ hắn ta cộng lại còn không đáng ba ngàn vạn viên linh thạch sao?”Dừng một chút, Lữ Thiếu Khanh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cực kỳ tiếc hận: “Chậc chậc, tư tưởng này của ngươi không được rồi.” Hết chương 1032.

Bạn cần đăng nhập để bình luận