Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1784

Chương 1784
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Ánh sáng đỏ kia như kìm sắt siết chặt lấy chân mình, lôi kéo với sức mạnh hàng ngàn vạn cân, chỉ hận không thể kéo đứt chân.
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện thì ra thứ cuốn lấy mình không phải sợi ánh sáng gì đó.
Mà là vô số sợi tơ mỏng mảnh đến mức mắt thường gần như không thấy được.
Lữ Thiếu Khanh hơi nhúc nhích chân, lại phát hiện mỗi một sợi tơ tuy mỏng nhưng cứng rắn vô cùng, lại rất nặng, nhất định không phải vật phàm.
Lữ Thiếu Khanh âm thầm kinh ngạc, vừa rồi hắn còn tưởng ánh sáng màu đỏ là do linh lực của Long Kiện hóa thành, không ngờ đây lại là một món pháp bảo.
“Hà hà!”
Chú ý đến cử động của Lữ Thiếu Khanh, Long Kiện đắc ý cười lên, giới thiệu pháp khí của mình: “Đây là pháp khí của ta, thiên huyết ti!”
“Không gì không phá, không gì không hủy!”
Mấy Hóa Thần Ma tộc phía xa nghe vậy thì đều mừng rỡ hỉ hả.
“Là pháp khí bản mệnh của Long Kiện đại nhân!”
“Ha ha, khi ở Luyện Khí kỳ Long Kiện đại nhân đã có được món pháp khí này, ngài ấy càng trưởng thành, thiên ti huyết đã trở thành một trong những pháp khí mạnh nhất của Thánh tộc.”
“Người chết trong tay thiên huyết ti nhiều vô số kể, nhân tộc kia, ngươi chết chắc rồi!”
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà, khinh bỉ đáp: “Không phải chỉ là tơ nhện thôi sao? Nhìn thế nào cũng không giống nhện cái, nhện đực cũng có thể nhả tơ sao?”
Nhện đực?
Nhả tơ?
Sắc mặt Long Kiện lập tức sầm xuống, hắn ta giận dữ quát lên: “Đi chết đi!”
Thiên huyết ti như được mọc thêm, không ngừng vung vẩy, sinh trưởng, quanh quẩn.
Không mất đến một hơi thở, Lữ Thiếu Khanh đã bị thiên huyết ti bao ấy như một cái xác ướp màu đỏ.
Không thể động đậy, cũng đã mất đi khí tức.
Mọi người vây xem đều kinh hãi. Cứ như vậy sao?
Quản Đại Ngưu la hét: “Không thể nào, hắn…. hắn không thể làm gì sao?”
Có biết giãy dụa không?
Chỉ giãy dụa một chút cũng không có, có phải chủ quan quá không?
Tiêu Y cũng căng thẳng siết chặt nắm đấm, mặc dù nàng rất tin tưởng vào Nhị sư huynh của mình, nhưng thấy cảnh này vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Dù sao thì thực lực của Long Kiện vẫn mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh.
Không ai dám cam đoan sẽ không có chuyện lỡ sơ sảy mà hỏng hết.
Sau mấy hơi thở, Lữ Thiếu Khanh vẫn không có động tĩnh gì, Cận Hầu không nhịn được nữa.
Nếu còn nhịn nữa, cảm xúc muốn nhảy cẫng lên hoan hô trong lòng sẽ ép cho hắn ta nôn ra máu mất. Hắn ta cười ha hả, tiểu nhân đắc ý rằng: “Hắn chết chắc rồi, chiến đấu thế này mà còn dám chủ quan.”
“Ha ha, ha ha.”
Tân Nguyên Khôi cũng cười vui mừng.
Vừa mới rồi, thấy Lữ Thiếu Khanh mạnh như thế, lão ta suýt nữa đã bị dọa chết.
Hiện giờ tất cả đã thành kết cục đã định, tất cả đều kết thúc rồi.
Ma tộc giết bọn Lữ Thiếu Khanh, rồi rút đi, Điểm Tinh Phái sẽ được an toàn, hòa bình.
Điểm Tinh Phái sẽ tích súc sức mạnh, quan sát đại thế thiên hạ thế nào rồi lựa cách mà hành động, chờ làm ngư ông đắc lợi.
Ngẫm lại thôi cũng đắc ý.
Tân Nguyên Khôi cười a a, chậm rãi nói: “Đại cục đã định!”
Giọng nói bình ổn, hòa hoãn, như một thượng vị giả đã tính toán trước mọi việc.
Ánh mắt nhìn mấy người Tiêu Y mà như nhìn người chết.
“Hừ.” Tiêu Y khó chịu, đắc ý nhìn hai người, rất muốn nhảy ra chơi chết bọn họ: “Chờ khi Nhị sư huynh của ta đánh bại tên kia, xem các ngươi có cười được nữa rồi.”
“Đánh bại Long Kiện tiền bối ư?” Dường như Cận Hầu nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất, lại cười càng thêm càn rỡ: “Nằm mơ giữa ban ngày!”
Nhưng nơi xa, Long Kiện cười lạnh nói: “Bị thiên huyết ti của ta bịt kín như thế, trừ phi thân thể ngươi còn cứng rắn hơn, còn mạnh hơn cả thiên huyết ti của ta, nếu không, ngươi ngoan ngoãn cam chịu số phận đi.”
Hắn ta thúc giục thiên huyết đi, chuẩn bị sung sướng hạ sát thủ.
Thiên huyết ti của hắn ta theo hắn ta trưởng thành, như trở thành một phần cơ thể hắn ta.
Được hắn ta thôi động, thiên huyết ti không ngừng bao phủ, siết chặt.
Ánh mắt Long Kiện lóe ra sự hung ác tàn nhẫn, hắn ta mong đợi hình ảnh Lữ Thiếu Khanh bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Hình ảnh đó, hắn ta có nhìn cả trăm lần cũng không chán.
Nhưng chẳng mấy chốc, Long Kiện liền phát hiện mình không sử dụng được thiên huyết ti nữa.
Như gặp phải một cỗ sức mạnh vô hình, dù thôi động thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.
“Cái này…”
Long Kiện cả kinh, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải tình huống như vậy.
Trước kia, khi đối phó với kẻ địch, hắn ta dùng thiên huyết ti đều thuận lợi, tất cả kẻ địch đều bị giết tan nát.
Long Kiện tiếp tục thôi động, phát hiện ra thiên huyết ti hoàn toàn không thể tiến thêm một bước nữa thì ánh mắt có thêm một tia tàn nhẫn.
Phụt!
Long Kiện phun ra một ngụm tinh huyết, lại lần nữa thôi động thiên huyết ti.
Thiên huyết ti rung động, nhưng không đợi Long Kiện kịp vui mừng, cỗ sức mạnh kia lại xuất hiện, thiên huyết ti lại dừng lại.
Sau đó, một cỗ sức mạnh cực lớn phản lại.
Sức mạnh kia khiến cho Long Kiện cảm giác tựa như mình đang đứng dưới vách núi, một tảng đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nện mạnh lên người.
Lực phản chấn cực mạnh khiến cho huyết khí của hắn ta lăn lộn, linh lực trong cơ thể nghịch chuyển như một quả bom nổ tung, sức nổ khiến cho hắn ta hơi rên lên.
Vèo. Như quần áo bị xé nứt, trường kiếm hiện ra từ trong cơ thể hắn ta, sau đó, một cái tay vươn ra, vết rách càng kéo càng lớn, Lữ Thiếu Khanh nhảy ra.
“Mẹ nó, thực coi ta là nhân sủi cảo mà bọc kỹ thế.” Lữ Thiếu Khanh đi ra ngoài, giơ Mặc Quân Kiếm ra đánh mạnh xuống Long Kiện.
Kiếm quang trùng thiên, bỗng nhiên nở rộ, kiếm ý tứ ngược, phủ kín toàn bộ bầu trời, như đai hải mênh mông.
Dưới cỗ kiếm ý dữ dằn này, thiên địa vặn vẹo, bị hủy diệt, vỡ vụn, rồi lại dựng lại.
Kiếm quang đi tới đâu, bầu trời xuất hiện các khe hở màu đen, vỡ tan, lại khép lại đến đấy.
Phản lực khiến cho Long Kiện cảm thấy khó chịu.
Long Kiện nhanh chóng bứt ra thối lui, vung thiên huyết ti lên, tơ mỏng nhanh chóng biến thành một tấm hộ thuẫn màu đỏ chót, ngăn cản một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.
Long Kiện kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không thấy bất kỳ vết thương nào trên cơ thể hắn.
Lữ Thiếu Khanh vẫn khỏe mạnh thoải mái, nhảy nhót tưng bừng.
“Nguôi…. Không ngờ ngươi không bị thương?” Long Kiện kìm nén cực kỳ khó chịu, đồng thời trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Một chiêu vừa rồi của hắn ta, cho dù là Thánh tộc am hiểu tu nhục thể cũng không ai ngăn được.
Lữ Thiếu Khanh lại chịu nổi ư?
“Chút sức này của ngươi còn không đủ để xoa bóp cho ta, còn muốn làm ta bị thương?” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ. Tuy nói vậy nhưng nếu có thể nhìn được thân thể dưới lớp y phục nhất định sẽ thấy dấu vết màu đỏ chi chít.
Lữ Thiếu Khanh xoa xoa ngực, nhếch miệng cười: “Thủ pháp xoa bóp cũng không tệ lắm, ngươi có thể đi làm ngưu lang đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận