Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1829

Chương 1829
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, phóng lên tận trời: “Hèn hạ, các ngươi đều hèn hạ!”
Kha Hồng lập tức đuổi theo: “Tiểu tử, đừng chạy!”
Kế Ngôn cười lạnh: “Hắn chạy không thoát!”
Vô Khâu kiếm lóe lên, kiếm quang phóng lên tận trời.
“Không sao chứ??”
Doãn Kỳ từ trong khoang thuyền đi ra, cau mày nhìn ba động từ xa truyền đến.
Tiêu Y nhún nhún vai: “Có thể có chuyện gì chứ? Chỉ có Nhị sư huynh có chuyện thôi.”
Bị Đại sư huynh cùng tổ sư liên thủ, Nhị sư huynh mọc cánh khó thoát đi???
Nhị sư huynh tuyệt đối không ngờ Đại sư huynh sẽ nhờ tổ sư hỗ trợ nhỉ.
Ba người đại chiến, một trận chiến kéo dài ba ngày.
Ba ngày qua đi, luận bàn giữa ba người mới dừng lại.
Kế Ngôn trở về đầu tiên, sắc mặt không được đẹp lắm, không nói tiếng nào tiến vào trong khoang thuyền.
Mặc dù Kha Hồng không nói gì, nhưng Tiêu Y cùng Doãn Kỳ đều có thể cảm thụ được Kha Hồng tiêu hao rất lớn.
Hai người rất hiếu kì, kết quả chiến đấu như thế nào.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn vẫn chưa về.
Tiêu Y không nhịn được thầm thì: “Thế nào rồi?”
“Có lẽ Nhị sư huynh không thua nhỉ?”
Doãn Kỳ không đồng ý với ý kiến này: “Sao có thể không thua chứ, tổ sư và Đại sư huynh liên thủ, chắc chắn thua.”
Không bao lâu, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh cũng quay về.
Vẻ mặt Kế Ngôn lạnh lùng, bình tĩnh, nhìn không ra có bất kỳ ba động gì.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì dương dương đắc ý, tựa như dáng vẻ đắc thắng trở về.
Doãn Kỳ nhìn thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh vui vẻ đắc ý, không kìm được lén lầm bầm trong lòng.
không thể nào, tổ sư và Đại sư huynh liên thủ cũng không làm gì được hắn sao?
Sau khi Kế Ngôn trở về, Tiêu Y trực tiếp hỏi: “Đại sư huynh, thế nào? Ai thắng ai thua?”
“Đương nhiên là đệ ấy thua.”
Ánh mắt Tiêu Y nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, dáng vẻ dương dương tự đắc của Lữ Thiếu Khanh nhìn thế nào cũng không có dáng vẻ bị thua.
Tiêu Y không kìm được hỏi lại: “Nhị sư huynh không bị đánh mông sao?”
Nếu thua, tổ sư không thể không đánh mông Nhị sư huynh.
“Nói đùa.” Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, lớn tiếng nói: “Trên đời này không ai có thể đánh mông ta.”
“Cho dù huynh có tổ sư giúp thì cũng đừng mong đụng được một chút vào mông ta.”
Tiêu Y và Doãn Kỳ càng không rõ ràng, mặt mũi hai người tràn đầy nghi hoặc, hiếu kì nháy mắt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu thua, hẳn là không cười nổi mới đúng.
Còn nữa, tổ sư đen mặt trở về là vì sao?
Tiêu Y trong lòng tò mò đến mức không nhịn được, vội vàng kéo áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Không nói, sẽ chết người đấy.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, chỉ vào Kế Ngôn nói: “Muội hỏi huynh ấy đi.”
Tiêu Y lập tức nhìn về phía Kế Ngôn: “Đại sư huynh…”
Tuy nhiên nghênh đón ánh mắt lợi hại của Kế Ngôn, Tiêu Y lập tức thấp đi một khúc.
Con mèo tò mò trong lòng trong nháy mắt bị đánh chết.
Kế Ngôn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Hèn hạ!”
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý: “Cảm ơn đã khích lệ, tự huynh đánh tổ sư, chuyện này không liên quan gì đến ta.”
Móa!
Tiêu Y, Doãn Kỳ hai người tinh thần chấn động.
Tin tức bùng nổ gì vậy?
Đại sư huynh đánh tổ sư?
Kế Ngôn hừ một tiếng, quay người trở lại ngồi ở đầu thuyền.
Tiêu Y thật sự không thể nhịn được nữa: “Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, huynh nói thử một chút đi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Doãn Kỳ cũng lại gần, mang theo hiếu kì.
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý nói: “Ha ha, không phải là Đại sư huynh muốn thu thập ta sao, kết quả tổ sư lao ra ngăn cản giúp ta.
“Thời khắc mấu chốt, vẫn là tổ sư thương ta.”
Lời này, cho dù là fan cuồng như Tiêu Y nghe thấy cũng không thể tin một chữ.
Nói đùa à, dáng vẻ đằng đằng sát khí của tổ sư, đánh Lữ Thiếu Khanh một trận thì còn tạm được, sao có thể chạy đi ngăn cản công kích của Kế Ngôn cho Lữ Thiếu Khanh chứ.
Doãn Kỳ bên này có lẽ còn không hiểu, nhưng Tiêu Y lập tức đoán được Lữ Thiếu Khanh đã làm gì.
Khẳng định là đùa nghịch láu cá, để tổ sư chịu lỗ vốn trên tay Đại sư huynh.
Hố tổ sư à.
Lá gan của Nhị sư huynh thật lớn.
Nhưng, Tiêu Y lại cảm thấy rất bình thường, hố người, có thể nói Nhị sư huynh có cả đống tiền án.
Hố sư phụ, hố Đại sư huynh, hố sư muội.
Giờ lại còn hố đến cả tổ sư, vãi.
Tiêu Y hiếu kì nhìn về phía buồng nhỏ trên tàu, nàng có chút hiếu kì, tổ sư bị hố thành bộ dáng gì.
Nhưng mặc dù cách cửa khoang, Tiêu Y cũng có thể cảm nhận được đằng sau cánh cửa có sát khí.
Tiêu Y vội vàng dời ánh mắt, nàng cũng không có lá gan lớn như Nhị sư huynh dám trêu chọc tổ sư.
Sau đó, trong lòng Tiêu Y cũng cảm thán, vẫn là Nhị sư huynh giảo hoạt như hồ ly, muốn thu thập hắn, khó đấy.
“Khì khì, cái mông của ta là do ta không phải do trời.” Lữ Thiếu Khanh rất là đắc ý nói với Kế Ngôn.
Giọng Kế Ngôn truyền đến: “Đệ đối xử với tổ sư như vậy, tới khi sư phụ trở về, đệ chờ mà xem.”
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh đông cứng lại, sau đó tinh thần suy sụp, chỉ vào Kế Ngôn mắng to: “Là huynh thọc vào thận tổ sư, không liên quan gì đến ta.”
Giọng Kế Ngôn mặc dù nhàn nhạt nhưng Tiêu Y nghe ra được sự đắc ý trong đó: “Đệ xem sư phụ tin ta hay tin đệ.”
Đây chính là sức mạnh của uy tín.
Uy tín của Đại sư huynh trước mặt sư phụ đáng tiền hơn uy tín của Nhị sư huynh nhiều.
Lữ Thiếu Khanh tức giận tới mức phát điên: “Ta thật sự muốn một cước đạp huynh xuống dưới.”
Tiêu Y ở bên cạnh đã bắt đầu nhai linh đậu, xem kịch, xem kịch.
Cảnh tượng quen thuộc, tương ái tương sát quen thuộc, vẫn thoải mái như vậy.
Hai mươi năm trước, Đại sư huynh và Nhị sư huynh ở hai nơi, chẳng thú vị chút nào cả.
Giờ cuối cùng hai người cũng tụ cùng một chỗ, thời gian này càng ngày càng ngọt ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận