Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1844

Chương 1844
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nhìn thấy tiểu Bạch là một con viên hầu Hóa Thần kỳ Hồ Tuyết bị dọa bến mức lộ ra bản thể của mình ngay tại chỗ, nằm sấp trên mặt đất.
“Ra, ra mắt tiền bối.”
Áp lực cường đại khiến thân thể Hồ Tuyết run rẩy, cũng không dám xưng đồng đạo nữa.
Một con hồ ly tứ chi quỳ xuống đất, thân thể run lẩy bẩy, trông vô cùng buồn cười.
Nhìn thấy cũng tương đối rồi, Lữ Thiếu Khanh bảo tiểu Bạch thu liễm khí tức của mình, Hồ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lần nữa hóa thành hình người, toàn thân mồ hôi đầm đìa, tứ chi phát run.
Khí tức cường đại, cảnh giới đáng sợ, huyết mạch tuyệt đối là vô cùng thuần khiết.
Không phải là đại nhân vật đến từ Kỳ thành đấy chứ?
May là ban nãy mình không phách lối đắc tội bọn hắn.
Hồ Tuyết nghĩ đến đây, tranh thủ khoanh tay đứng đó, cung kính hơn: “Không biết các vị tiền bối có gì phân phó.”
Lữ Thiếu Khanh ho nhẹ một tiếng, rất có tư thái cao nhân, chậm rãi mở miệng: “Ngươi từng gặp thứ lông lá này chứ?”
Cổ tay Lữ Thiếu Khanh khẽ đảo, lưu ảnh thạch có hình dáng tiểu Hồng xuất hiện trong tay.
Sau khi Tiêu Y ở bên nhìn thấy trong lòng có kích động muốn chửi thề.
Không biết tiểu Hồng biết Nhị sư huynh gọi nó là lông lá thì có mắng người không nhỉ?
Hồ Tuyết nhìn chăm chú, nghiêm túc nhìn một chút, cuối cùng chần chờ nói: “Hình như là vương tử hậu tuyển của tộc Biển Mao.”
Vương tử hậu tuyển.
Xem ra, tiểu Hồng lăn lộn không tệ nhỉ.
Tiêu Y trong lòng âm thầm nói.
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Hóa ra là vương tử sao? Chẳng trách bên người có cao thủ.”
“Nói thử xem, sao hắn lại là vương tử hậu tuyển?”
“Các vị tiền bối không biết sao?” Hồ Tuyết lại nổi lên nghi ngờ.
Lời này vừa nói ra, Lữ Thiếu Khanh trong lòng thầm kêu không hay rồi, lo lắng cho tiểu Hồng nên hơi nóng vội rồi.
“Hừ!” Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến chỗ này, lạnh lùng hừ một tiếng, hơi hiển lộ một chút khí tức của mình, một lần nữa khiến Hồ Tuyết nằm rạp xuống.
Hồ Tuyết nằm rạp xuống cảm thấy trước mặt như vị Thần Ma đang đứng, áp lực cường đại khiến hắn ta cảm thấy giống như một ngọn núi cao vạn mét ầm ầm đè trên người hắn ta.
Khí tức đáng sợ khiến linh hồn của hắn ta cũng đang run rẩy, cảm thấy như là một khắc sau mình sẽ hồn phi phách tán.
“Làm sao? Chúng ta bế quan tu luyện, còn bắt chúng ta phải biết hết tất cả mọi chuyện sao?”
Một câu nói bỏ đi phần lớn nghi hoặc của Hồ Tuyết.
Đúng là như thế, có vài cao thủ quanh năm suốt tháng bế quan tu luyện, lười nhác đi ra ngoài, hiểu biết về chuyện trong thiên hạ ít càng thêm ít.
“Từ giờ trở đi, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi sẽ trả lời cái ấy, bớt ở đây đặt câu hỏi với ta đi, ta ghét nhất người động một chút lại đặt câu hỏi.”
Tiêu Y ở một bên nghe được liền chu môi, Nhị sư huynh đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Đáng ghét!
Hồ Tuyết nằm rạp trên mặt đất liên tục gật đầu: “Vâng, vâng.”
“Nói đi.”
Hồ Tuyết đứng lên, rất cung kính nói ra những gì mình biết.
Từ trong miệng Hồ Tuyết, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn cũng có hiểu biết đại khái đối với Yêu giới.
Yêu giới chủ yếu chia làm hai trận hình lớn.
Tộc Phi Cầm và tộc Tẩu Thú, yêu thú bay trên trời và đi trên mặt đất có thể dùng thủy hỏa, công phạt tương hỗ để hình dung.
Còn về yêu thú bơi trong nước, bò trên mặt đất, độc lập với hai trận hình lớn này.
Bởi vì yêu thú nhiều lắm, hai bên cùng sống chung với nhau, trong ta có ngươi trong ngươi có ta, không có ai có hậu phương lớn sau lưng.
Chiến đấu giữa tộc Phi Cầm và tộc Tẩu Thú mà Lữ Thiếu Khanh bọn hắn đã nhìn thấy ở Yêu giới mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều xảy ra.
Thành trì phúc địa, ai cũng không dám chắc mình sẽ luôn chiếm cứ được.
Đô thành của yêu thú tộc Phi Cầm là Phượng thành, đô thành tộc Tẩu Thú là Kỳ thành.
Đô thành là nơi duy nhất bọn hắn luôn có thể khống chế trong tay mình.
Về phần tiểu Hồng, theo lời Hồ Tuyết nói, hai ba mươi năm trước xuất hiện một thiên tài tộc Phi Cầm.
Vừa xuất hiện đã kinh động đến tất cả các lão tổ tộc Phi Cầm.
Được tộc Phi Cầm coi như hi vọng tương lai, cố gắng bồi dưỡng.
Mà tiểu Hồng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Nhắc đến tiểu Hồng, Hồ Tuyết cũng không kìm được sợ hãi thán phục: “Một con súc sinh lông lá còn chưa tới Nguyên Anh kỳ đã lĩnh ngộ được kiếm ý nhân tộc mới có thể lĩnh ngộ, tình báo này cũng khiến cho Vương của chúng ta chấn kinh.”
“Mà thật sự là hắn rất mạnh, lúc mới vào Nguyên Anh kỳ đã liên tục chém ba vị cao thủ tộc ta, sau khi bước vào Nguyên Anh trung kỳ, đánh chết hai tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ tộc ta.”
“Vương ta rất tức giận, phái con trai của hắn ra, đã là tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín.”
“Hai bên đại chiến mấy ngày, cuối cùng vẫn là con súc sinh lông lá kia cao hơn một bậc, chém chết con của Vương ta.”
“Từ đó dẫn tới Vương ta treo thưởng năm ngàn vạn linh thạch cùng vô số thiên tài địa bảo để treo thưởng đầu của hắn, nhưng mà...”
Nói đến đây, Hồ Tuyết bỗng nhiên lộ ra nụ cười cười trên nỗi đau của người khác.
Tiêu Y căng thẳng: “Nhưng mà cái gì? Mau nói đi!”
Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một cái: “Nghe kể chuyện mà muội còn đưa mình vào trong câu chuyện đấy à?”
Hồ Tuyết nói tiếp: “Yêu tộc chúng ta chú trọng nhất là huyết thống, con súc sinh lông lá kia bị phát hiện huyết thống không thuần, tổ tông chẳng qua chỉ là loài lông lá bình thường, địa vị của hắn ở Phượng thành bị giảm đi nhiều.”
“Có một bộ phận lão cổ đồng lông lá phản đối hắn, cho rằng hắn không xứng làm vương tử, nhưng cũng có một bộ phận ủng hộ hắn, vốn hắn có thể được sắc lập làm vương tử nhưng cuối cùng trong tiếng phản đối đông đảo, hắn trở thành vương tử hậu tuyển.”
Vương tử hậu tuyển, nói cách khác là chưa chắc có thể lên làm Vương.”
“Sau khi mất đi phần lớn sự ủng hộ, cuộc sống của hắn ở Phượng thành không được tốt lắm.”
“Mấy tháng trước nghe nói hắn ra ngoài lịch luyện đã gặp phải nguy hiểm, biến mất không thấy đâu nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận