Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2065

Chương 2065Chương 2065
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi lên ngừo tiểu Hồng trên thần.
Đám yêu tộc trẻ tuổi Vương Sí, Nguyên Bá, Hồ Yên nhìn thấy mắt đầy hâm mộ.
Đây chính là lão tổ tông yêu tộc chân chính, là cao thủ Hợp Thể kỳ ngày xưa.
Có thể đi theo nàng ta học tập chẳng khác gì là học trò của nàng ta, bối phận lập tức tăng cao.
Đừng nói bọn người Vương Sĩ Hồ Yên thấy hâm mộ, ngay cả các yêu tộc khác có mặt ở đây, bao gồm mấy người Vương Mâu cũng thấy hâm mộ.
Bạch Thước bổ sung một câu: “Ta có thể đem sở học cả đời của mình ra dạy hết cho các ngươi.”
“Không có thích hợp, ta cũng sẽ tìm cho các ngươi công pháp thích hợp.”
Đám người nghe được càng thêm hâm mộ, hận không thể thay thế tiểu Hồng đồng ý. Biểu cảm của tiểu Hồng lập tức chần chờ, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nói với hắn ta: “Chim ngốc, tự suy nghĩ kỹ càng đi.”
“Đừng bị nữ nhần mê hoặc, trong lòng không có nữ nhân rút đao sẽ tự nhiên như thần.”
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên muốn đánh người. Tiểu Hồng cắn răng, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại, ta muốn ở lại đây.”
Lúc gặp chuyện, tiểu Hồng không muốn mình chỉ có thể đứng nhìn một bên.
Hắn ta cũng muốn hổ trợ. Đại Bạch cùng tiểu Bạch cũng đứng ra: “Chúng ta cũng muốn lưu lại.”
Tâm tư mọi người đầu như vậy, đi theo ba sư huynh muội lầu như vậy, trong lòng bọn hắn cũng vô cùng cao ngạo.
Không muốn khi xảy ra chiến đấu, bọn hắn chỉ bất lực. “Đại Bạch, tiểu Bạch.” Tiêu Y trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nàng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mọi người. Tiểu Hắc thì nhào vào lòng Lữ Thiếu Khanh: “Ta muốn đi theo ba ba.”
Tiểu Hắc mới không muốn lưu lại, nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh, nàng ta lười nhìn thấy mấy kẻ này.
Bạch Thước vui vẻ, mắt híp lại càng thêm vui vẻ hơn: “Lữ công tử, ngươi nhìn xem, đây là suy nghĩ của bọn hắn.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Kế Ngôn: “Huynh đồng ý để khỉ ngốc lại đây chứ?”
Kế Ngôn nhìn qua tiểu Bạch, thần sắc nhu hòa: “Hắn muốn làm gì thì cứ làm thế đi.”
Con vật nhỏ này đi theo hắn ta đến bây giờ, bất tri bất giác đã lớn rồi.
Kế Ngôn cũng biết, ở yêu tộc này, tiểu Bạch có thể nhận được truyền thừa tốt hơn, học được pháp quyết pháp thuật tốt hơn.
Tiểu Bạch ưỡn ngực thân, con mắt đỏ ngầu: “Lão đại, ta sẽ không để cho ngươi mất mặt.”
Về phần đại Bạch bên kia đã cùng Tiêu Y ôm đầu nước mắt rưng rưng.
Lữ Thiếu Khanh trên mặt lộ ra vẻ khó xử nhìn Bạch Thước, có vài phần ngại ngùng.
Bạch Thước chú ý thấy biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng cười thầm, khó xử rồi chứ gì?
Mấy người bọn hắn đầu muốn ở lại, xem thử ngươi còn ngăn cản như thế nào, lúc này cười đến càng thêm vui vẻ, xán lạn như hoa nói: “Lữ công tử, thế nào? Ngươi còn muốn cự tuyệt sao?” Ngươi cự tuyệt, có thể sẽ làm tổn thương bọn hắn đấy.
Hừ, tiểu tử, ngươi đấu với ta, còn non lắm.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Ai, tiền bối, người cũng biết ba bọn chúng có ý nghĩa với chúng ta mà.” Hắn chỉ vào tiểu Hồng: “Lúc trước con chim ngốc này nếu không được ta cứu về thì đã ở trong miệng dã thú lâu rồi.” “Ta cực khổ nuôi nấng hơn mười năm, hắn chỉ thiếu gọi ta một tiếng ba thôi.”
Tiếp đến chỉ vào tiểu Bạch: “Con khỉ ngốc này, mắt còn chưa mở đã bị Đại sư huynh ta bắt cóc, tình cảm cũng cực kỳ sâu đậm.”
Tiểu Bạch trợn trắng mắt, may mắn ta khi đó đã hiểu chuyện.
Nếu không nghe thấy câu nói này của ngươi ta đã phải đi hỏi chủ nhân xem chuyện gì xảy ra rồi.
Cuối cùng chỉ vào đại Bạch: “Con mèo này, là sư muội ta thiên tân vạn khổ, dốc hết tâm huyết, cửu tử nhất sinh mới thu phục trở về, bình thường tắm rửa đều làm cùng nhau, người nói tình cảm của các nàng như thế nào?”
Tiêu Y ở bên cạnh cũng không khóc nữa.
Nàng nháy mắt mấy cái, sau đó quan sát đại Bạch, nói thầm trong lòng.
Ta nhớ không lầm, ta là dùng linh đậu lừa cái tên ăn hàng đại Bạch này về mà.
Làm gì có cửu tử nhất sinh gì. “Bọn hắn là người thân của chúng ta, người muốn cướp người thần từ bê cạnh chúng ta như vậy, sao chúng ta đành lòng đầy?”
Trong lòng Bạch Thước thầm nói, Đại sư huynh của ngươi đồng ý, sư muội của ngươi cũng không phản đối, ngươi muốn làm gì?
Nàng ta mỉm cười: “Điểm ấy ta đương nhiên biết, không biết ý Lữ công tử ngươi như thế nào?” Hừ, chỉ cần lưu linh sủng của các ngươi lại yêu tộc, để bọn hắn trở thành người của yêu tộc chúng ta, ngày sau có chuyện, các ngươi sẽ thành tay chân miễn phí của chúng ta.
Không giúp cũng phải giúp. Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ đầu tiểu Hồng, dáng vẻ này rơi vào trong mắt mọi người, Bạch Thước cũng âm thầm động dung trong lòng.
Nàng ta thay đổi cách nhìn đối với Lữ Thiếu Khanh, tên nhãi này, cũng coi như trọng tình trọng nghĩa. Nhưng cùng lúc, trong lòng Bạch Thước cũng càng thêm cao hứng, như thế thì tốt. Ngày sau có chuyện muốn hắn hỗ trợ cũng sẽ không cần phí nhiều nước bọt quá. Trọng tình nghĩa tốt, ta thích nhất người trọng tình nghĩa. Nụ cười của Bạch Thước càng thêm lạnh nhạt, nàng ta không tin không trị được tiểu tử khốn kiếp này.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thở dài một tiếng, âm thanh tràn đầy bất đắc dĩ: “Thôi, để bọn hắn lưu lại nơi này cũng được, nhưng ta có hai điều kiện.”
Bạch Thước cười càng thêm vui vẻ: “Có thể, ngươi nói đi.” Chuyện đã thành công một nửa, hừ, tiểu tử, ngươi làm sao đấu lại ta?
Ta ăn chắc ngươi rồi.
“Thứ nhất, ba người bọn hắn, phải có tư cách cạnh tranh vị trí mà các người gọi là vương tử, công bằng, công chính, có thể làm vương thì làm vương.”
“Yêu tộc các người không được kỳ thị, càng không thể giở trò.” Điều kiện này không có chút vấn đề gì, ba tộc trưởng Vương Mu, Nhan Ba và Ma Lãnh Du lập tức đồng ý. Điều kiện này đối với ba tộc bọn hắn trăm lợi không có một hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận