Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2046

Chương 2046Chương 2046
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh thậm chí quay đầu chỉ vào Trấn Yêu tháp đang bị vây, nói với Xương Thân: “Ngươi nhìn đi, ta còn mang lễ vật đến cho ngươi, pháp khí cấp tám, có thể bán được nhiều linh thạch lắm đấy.”
“Thành ý này đủ chưa?” Thành ý?
Ngươi đem ta ra làm thành ý? Bạch Thước chỉ hận mình bây giờ không thể động đậy, nếu không nàng ta nhất định phải đập chết tiểu tử khốn kiếp Lữ Thiếu Khanh này. “Ê, Xương Thần tiền bối, ta đã vậy rồi, ngươi đáp lại một câu đi?”
“Đồng ý hay không đồng ý ngươi cũng phải é lên một tiếng chứ?”
Lữ Thiếu Khanh ồn nào, giống như một kẻ nhiều lời. Nhưng Xương Thần vẫn không động đây, không thèm để ý đến Lữ Thiếu Khanh. “Được, chó ngốc.” Dường như Lữ Thiếu Khanh giận dữ, lộ nguyên hình, không gọi tiền bối gì nữa mà một lần nữa khôi phục cách xưng hô chó ngốc: “Ngươi chờ đó cho ta, chờ lát nữa ngươi đừng có hối hận.”
“Hối hận?” Lần này chó ngốc vẫn có lực sát thương đối với Xương Thần, nó mở miệng, cười lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ta chờ.”
Nó hoàn toàn không để Lữ Thiếu Khanh trong lòng.
Bị nó trấn áp thô bạo ở, Lữ Thiếu Khanh không tạo ra nổi bất kỳ sóng gió gì.
Nếu không phải muốn dùng sức mạnh để thôn phệ nó đã sớm lấy thế lôi đình vạn quân đánh chất Lữ Thiếu Khanh rồi.
Nhưng cũng đủ rồi, chỉ cần cho nó thêm một chút thời gian, thôn phệ hoàn tất, khôi phục một phần thực lực, tất cả sâu kiến đầu phải chết. Bạch Thước cũng rất bất đắc dĩ.
Đầu đến lúc này, ngươi còn cách nào nữa?
Nếu có cách thì người phải đem ra sớm một chút, còn ở đầy nói những lời vô ích làm qì.
Bạch Thước nhìn xuyên qua Trấn Yêu tháp, ánh mắt âm u nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, âm thầm lắc đầu.
Nhưng mà, rất nhanh, Bạch Thước ngây ngẩn cả người. Nàng ta nhìn thấy có một vệt sáng tiến vào trong người Lữ Thiếu Khanh.
Không đúng.
Mình bị nhốt ở đây, mắt cũng bị hoa rồi sao?
Song khi Bạch Thước một lần nữa nhìn lại, nàng ta phát hiện mình không nhìn nhầm. Quang mang bị hấp thu đến, năng lượng tỉnh thuần do tu sĩ yêu tộc hóa thần thực sự có một ít bị Lữ Thiếu Khanh hấp thu thôn phê.
Bản thể của Bạch Thước hiển hiện theo bản năng, nàng ta trừng to mắt, không thể tin vào một màn mình nhìn thấy. Nhưng,
Lữ Thiếu Khanh cùng Xương Thần ngồi đối diện nhau, không ngừng dùng năng lượng, tản mát ra ánh sáng nhu hòa, một phần bị Xương Thần thôn phệ, một phần khác thì tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Lúc đầu Lữ Thiếu Khanh còn lén lút, về sau hắn dứt khoát thoải mái thôn phệ. Lúc đầu Xương Thần nhắm mắt không để ý đến Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà, một lát sau, Xương Thần khó có thể tin mở to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
“Sâu kiến, ngươi.”
Xương Thần không thể tin được, không phải chỉ thôn phệ phân thân bộ phận của mình, còn chưa tới một phần mười thôi sao, sao cũng có năng lực thôn phệ?
Nói đùa gì vậy? Sau khi Lữ Thiếu Khanh thấy bị vạch trần, hắn cười ha ha một tiếng, rất có vài phần ngượng ngùng: “Bị phát hiện rồi sao?”
“Ôi chao, ngại quá.”
Nói ngại quá nhưng trên thực tế không hề có chút ngại ngùng nào.
Sau khi bị phát hiện cũng không che giấu, trực tiếp tranh giành với Xương Thần. Không lâu sau, vô số quang mang gào thét mà tới, không ngừng tràn vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh. Khí tức của Lữ Thiếu Khanh tăng mạnh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Mà Xương Thần bên này lại quang mang chợt giảm, khiến cho giống như Xương Thần mới là đến giành phần ăn, hơn nữa chỉ nhặt được chút cơm thừa rượu cặn để an.
“Đáng chết!”
Xương Thần tức giận, chỉ là một con kiến hôi cũng dám đến tranh giành với nó? Không biết tự lượng sức mình! Xương Thần tăng thêm sức mạnh, Luân Hồi vụ bốc lên, hấp lực càng tăng lên.
Năng lượng bị hấp thu đến càng nhiều, vô số quang mang hội tụ, hình thành cơn bão năng lượng.
Quét sạch chung quanh, Bạch Thước bị bao vây ở trong dường như cảm nhận được Trấn Yêu tháp bị thương đang chuyển biến tốt đẹp.
Bạch Thước càng thêm lo lắng.
Đây đầu là tinh hoa của yêu tộc. Bọn hắn biến thành những năng lượng tỉnh thuần nhất giữa trời đất.
Bạch Thước cũng có thể hấp thu những năng lượng này, nhưng nàng ta không làm được.
Nàng ta không thể hấp thu mà không chút áp lực tâm lý như Lữ Thiếu Khanh.
Hơn nữa.
Phần lớn năng lượng tụ đến đều tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh, Xương Thần, vân đang ăn cơm thừa rượu cặn. Xương Thần chấn kinh, nó hét rầm lên: “Không thể nào!” Không có ai biết lai lịch của nó, nhưng chính nó rất rõ ràng.
Thôn phệ là kỹ năng cường đại nhất của nó.
Mà bây giờ, nó thế mà không bằng một con kiến hôi? Xương Thần khó có thể tin nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nó đột nhiên muốn tính lặng một chút.
Rốt cuộc ai mới là Xương Thần? “Âm!”
Một tiếng oanh minh trầm mặc vang lên, trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh dường như có năng lượng bàng bạc bộc phát.
Xương Thần cùng Bạch Thước đầu nghe được tiếng oanh minh như ẩn như hiện này. Hai người đều hiểu, Lữ Thiếu Khanh đột phá.
Đột phá một tiểu cảnh giới, từ cảnh giới tầng bảy lên cảnh giới tầng tám.
Bạch Thước phát điên, Xương Thần cũng phát điên.
Cốt truyện này quá không bình thường.
Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Thế này rất không tệ, thích nhất chính là loại chuyện này. Xương Thần thử thêm lần nữa, nhưng nó hoàn toàn không còn cách nào khác. Năng lực thôn phệ của nó và Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Nó cảm thấy năng lực thôn phệ của mình còn thua cả Lữ Thiếu Khanh, nếu đối bính, Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn có thể áp chế nó.
Giống như thượng cấp trong năng lực thôn phệ của nó vậy.
Rất không hợp lẽ thường. Xương Thần bên này nghĩ hết biện pháp cũng không thể nào giành lại được thế chủ động.
Mặc cho nó cố gắng như thế nào, nó đầu chỉ có thể ăn cơm thừa rượu cặn, mà Lữ Thiếu Khanh vẫn trở thành nhân vật chính, ngoạm miếng thịt lớn uống từng ngụm lớn canh.
Xương Thần biến năng lượng hấp thu được thành đồ của người khác, may áo cưới cho người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận