Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 281 - Mang nàng ta về làm ấm giường cho Nhị sư huynh được không?



Chương 281: Mang nàng ta về làm ấm giường cho Nhị sư huynh được không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, một lúc lâu sau mới mắng: “Hỗn đản!”Sắc mặt Tiêu Y bên này là “Không ngoài dự liệu của ta.”Đại sư huynh bên cạnh cũng nhắm mắt lại.Tiêu y nhìn Đại sư huynh, lại nhìn sang sư phụ đang chửi mắng Nhị sư huynh.Nàng cười hì hì hỏi Kế Ngôn: “Đại sư huynh, hay là chúng mang Vân Tâm tỷ tỷ về, làm ấm giường cho Nhị sư huynh, được không?”Kế Ngôn nghe vậy thì mở mắt, nhàn nhạt liếc nhìn sư muội đang cười hì hì.Hắn ta lạnh nhạt bình đạm nói: “Đi theo Nhị sư huynh, đừng có không học được cái gì hay lại đi học lấy một bụng ý nghĩ xấu.”Tiêu Y đang muốn khiêm tốn vài câu.Giọng nói của Kế Ngôn nhàn nhạt vang lên: “Trở về viết một bài tâm đắc, dài một vạn chữ.”Tiêu Y ngây ra, đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng ngắc, ngã luôn từ trên cây xuống.Tiểu Hồng bay lên bay đến trước mặt Tiêu Y, cười lớn với hành động tự đi tìm chết này của nàng.Tiêu Y ấm ức đứng dậy, cũng không dám cò kè mặc cả với Kế Ngôn.Nhìn khuôn mặt kia của Đại sư huynh, nàng thật sự không dậy lên nổi dũng khí đó.Được rồi, vẫn nên đứng đợi cạnh Đại sư huynh thôi.Đại sư huynh thật đáng sợ.Tiêu Y đặt Tiểu Hồng lên đầu, rồi chạy lịch bịch đến bên cạnh sư phụ.Sư phụ Thiều Thừa vẫn còn đang chửi Lữ Thiếu Khanh.“Hỗn trướng. ngươi nói không là sẽ không à?”“Tóm lại một câu, hôm nay ta không cho phép ngươi hạ sát thủ với nàng ta.”Vì tương lai của đồ đệ, Thiều Thừa không muốn đồ đệ mình mạo hiểm.Làm sư phụ có lẽ ông không dạy được bọn họ bao nhiêu trên phương diện tu luyện, nhưng có một số việc, thân làm sư phụ nhất định phải giữ giới hạn giúp bọn họ.Đây là lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh thấy sư phụ kiên quyết như thế.Chẳng biết làm sao, hắn đành đau khổ hỏi: “Sư phụ, ngài không cho con giết nàng ta, vậy ngài nói xem nên xử lý nàng ta thế nào?”Thiều Thừa đáp: “Thả nàng ta ra.”“Thả nàng ta?” Lữ Thiếu Khanh không vui, kêu váng lên: “Không thể nào, con khổ sở lắm mới bắt được nàng ta, nào có thể nói thả là thả?”“Trừ phi nàng ta là con gái của ngài.”Nếu không vì nàng ta, con sẽ thành ra thế này sao?Thiều Thừa cũng rất đau đầu với tên đồ đệ hỗn trướng này: “Không phải sợ nàng ta tìm tới ngươi gây phiền toái sao?”“Bắt nàng ta thề, sau này không được tiếp tục tìm ngươi nữa.”Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh một chút, nhưng Tuyên Vân Tâm lại nhắc nhở: “Nếu ngươi không giết ta, dù ta không tìm ngươi gây phiền phức thì người của Điểm Tinh Phái cũng sẽ làm phiền ngươi.”Cho dù là Tân Chí Tân An hay Cổ Liệt Ô Mục, những người này đúng là đều chết trong tay Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh giật mình, lại kích động lên.“Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi thật sao?”Tuyên Vân Tâm lại không sợ. Nàng ta nhận ra Thiều Thừa không nói đùa.Vì tên đồ đệ Lữ Thiếu Khanh này, Thiều Thừa nhất định phải ngăn cản hắn giết mình.“Rơi vào tay ngươi, ta không có ý định còn có thể sống.”Tuyên Vân Tâm không thể làm được hành vi cầu xin tha thứ mất mặt kia.Cũng không thể làm nữa.“Sư phụ, ngài xem, làm thịt nàng ta đi.” Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Con không giết nàng ta, ngài ra tay thì được chứ? Bằng không, để sư muội ra tay cũng được.”Thiều Thừa lắc đầu: “Tiểu nha đầu, ngươi thề đi, sau này không được tìm nó gây sự nữa.”Tuyên Vân Tâm trầm mặc nhìn Lữ Thiếu Khanh.Nếu Lữ Thiếu Khanh đồng ý, nàng cũng không ngại thề một câu.Trải qua lần này, nàng ta cũng hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh hơn nhiều.Biết được Lữ Thiếu Khanh không dễ chọc.Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng nàng ta cũng có ý định lùi bước.“Thề làm cái rắm gì” Căn bản Lữ Thiếu Khanh không tin vào chuyện này.“Nếu không phải do nàng ta, con nào có bị người ta giết đến tận cửa?”Thiều Thừa đau đầu. Lữ Thiếu Khanh rất kiên quyết, nhất định phải chơi chết Tuyên Vân Tâm.Nhưng Thiều Thừa không thể để cho nhị đồ đệ làm thế được.Vạn nhất có ảnh hưởng thật với đạo tâm thì sao?Ông ta kiên quyết sẽ không để đồ đệ mạo hiểm như vậy.Đồ đệ của mình thiên phú hơn người, tuyệt đối không thể bị chuyện này ảnh hưởng được.Thiều Thừa chỉ có thể nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nghĩ biện pháp khác.”“Còn có thể có biện pháp nào nữa? Không giết nàng ta thì đưa nàng ta tới Thiên Ngự Phong, chờ khi nào tâm tình con tốt sẽ thả nàng ta.”Khá bất ngờ là, nghe Lữ Thiếu Khanh nói câu này.Tuyên Vân Tâm lại không từ chối, mà nói: “Ta có thể dùng thân phận khách nhân tới quý phái làm khách. Ngoài ra, ta còn có thể giúp các ngươi che giấu nguyên nhân cái chết của Cổ trưởng lão, Ô trưởng lão.”Thiều Thừa nhìn sang Đại đồ đệ.Kế Ngôn cũng nhảy từ trên cây xuống: “Cứ như vậy đi, chuyện có bao lớn đâu.”Tiêu Y thì cười hì hì lại gần: “Nhị sư huynh, huynh đưa tỷ ấy về Thiên Ngự Phong có phải để làm đạo lữ của huynh à?”“Có phải muội nên gọi tỷ ấy là Vân Tâm tỷ tỷ rồi không?”Lần này Tiêu Y đã chuẩn bị sẵn để bị Lữ Thiếu Khanh cốc đầu rồi.Nàng ta ôm đầu, chờ đợi sự trừng phạt của Nhị sư huynh.Ôi, vì Nhị sư huynh, ta bị thu thập một trận cũng đáng.Ai bảo ta là tiểu sư muội tri kỷ chứ?Nhưng chờ nửa ngày, nàng ta cũng không đợi được Lữ Thiếu Khanh trừng trị nàng ta.Tiêu Y kỳ quái ngẩng đầu nhìn lên, Lữ Thiếu Khanh không hề nhìn nàng ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tuyên Vân Tâm.Không biết hắn đang suy nghĩ gì.Tuyên Vân Tâm bên này cũng đang khôi phục, đã hơi có thể hành động được.Gương mặt nàng ta lạnh nhạt, không hề có bất kỳ biểu cảm gì.Đến Thiên Ngự Phong nói dễ nghe là đến làm khách, trên thực tế là bị nhốt làm tù binh.Làm tù binh, đây không phải chuyện vui vẻ và quang vinh gì.Nhưng bản thân Tuyên Vân Tâm biết, nàng ta không có lựa chọn nào khác.Thiều Thừa và Kế Ngôn đều ở đây, hai Nguyên Anh kỳ. Nàng ta có lợi hại chừng nào thì cũng không thể trốn trước mặt hai người này.Nàng ta không đi Thiên Ngự Phong, thứ chờ đợi nàng ta chỉ có một con đường chết.Đến Thiên Ngự Phong với nàng ta mà nói là sự lựa chọn tốt nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận