Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 406 - Hoàng đế cũng không nhiều chuyện bằng ngươi



Chương 406: Hoàng đế cũng không nhiều chuyện bằng ngươiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Không biết Phương gia chủ tới tìm ta có chuyện gì vậy? Nếu không có việc gì, ta phải nghỉ ngơi, từ Lăng Tiêu Phái đến nơi đây, bôn ba đường dài, cần được nghỉ ngơi."Trong lòng Phương Thái Hà châm chọc.Đùa ta à, ngươi là Nguyên Anh, cần nghỉ ngơi hả?Đừng nói là lặn lội đường xa hơn một tháng, cho dù có lặn lội lâu hơn nữa, ngươi cũng sẽ không cảm thấy mệt.Mắt thấy Lữ Thiếu Khanh muốn đuổi người, Phương Thái Hà vội vàng nói mục đích mình tới tìm Lữ Thiếu Khanh."Lữ công tử, ngươi cảm thấy Hiểu Nhi thế nào?"Ui chu choa.Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, chẳng lẽ tên mập này tính nhận ra làm con rể à?Tiêu Y trợn tròn mắt.Rốt cục cũng có người phát hiện ưu điểm của Nhị sư huynh rồi sao?Có điều, hình như Hiểu tỷ tỷ không xứng với Nhị sư huynh của ta cho lắm.Ít nhất cũng phải như Ngữ tỷ tỷ hoặc là Vân Tâm tỷ tỷ mới được.Lữ Thiếu Khanh nghiêng người ra sau mấy độ, cảnh giác nhìn chằm chằm Phương Thái Hà, chần chờ nói: "Phương gia chủ, ngươi muốn làm gì?""Ta còn không định cưới đạo lữ.""Phốc!"Phương Thái Hà thổ huyết, bị hiểu lầm rồi.Ông ta vội vàng nói: "Lữ công tử, ngươi hiểu lầm rồi, ta đang nói, cảm thấy được Hiểu Nhi có thể làm Phương gia gia chủ hay không?"Lữ Thiếu Khanh tức khắc ngồi thẳng lên, bất mãn nói: "Phương gia chủ, lần sau nói chuyện nói rõ ràng một chút, đừng có hù dọa người ta như vậy."Tiêu Y cũng hơi thất vọng, còn tưởng rằng Phương thúc thúc sẽ tuệ nhãn thức tài, biết sự bất phàm của Nhị sư huynh chứ.Sau đó, Lữ Thiếu Khanh nói: "Nàng ta có thích hợp làm gia chủ hay không, do ngươi định đoạt."Phương Thái Hà mỉm cười, nói trắng ra hơn nữa: "Nếu Hiểu Nhi thành gia chủ, Phương gia gặp phải nguy hiểm, Lữ công tử có vươn tay giúp đỡ hay không?"Lữ Thiếu Khanh trả lời thẳng thắn: "Chắc không."Nói đùa, ta tới nơi này một chuyến là vì thứ đồ kia.Nếu không phải vậy, ta ăn no rửng mỡ hay sao?Phương Thái Hà bị lời này của Lữ Thiếu Khanh làm nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.Lữ Thiếu Khanh thấy Phương Thái Hà im lặng, hỏi lại Phương Thái Hà: "Ngươi cảm thấy nữ nhi này của ngươi thế nào?"Phương Thái Hà nói rõ: "Hiểu Nhi là nữ nhi ta thương yêu nhất, cũng là đứa con thông minh nhất, giỏi giang nhất của ta."Trên mặt Phương Thái Hà lộ vẻ hài lòng, Phương Hiểu là nữ nhi ông ta thương yêu nhất, không đơn giản vì Phương Hiểu nhỏ nhất, cũng không phải chỉ vì mẫu thân Phương Hiểu.Ông ta thấy hết tất cả biểu hiện của Phương Hiểu, nàng ta đúng là đứa con có hy vọng nhất trong số tất cả những đứa con của ông ta.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, khí tức trở nên mơ hồ, giống như một vị thế ngoại cao nhân: "Nếu như vậy, sao phải suy nghĩ nhiều?""Ngươi cũng không phải người sắp chết, chẳng lẽ một khi không làm gia chủ, ngươi sẽ mặc kệ chuyện trong gia tộc sao?""Ngươi cho là tuyển gia chủ thông qua tỷ thí sẽ làm người khác chịu phục chắc?""Ngươi cho rằng Phương gia là hoàng gia hay sao? Hoàng đế cũng không nhiều chuyện ngươi."Lòng Phương Thái Hà đột nhiên chấn động.Đợi đến lúc Phương Thái Hà rời khỏi, Tiêu Y tức tốc chạy đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh."Nhị sư huynh, Phương thúc thúc tới nơi này làm gì vậy?"Tiêu Y cảm thấy mục đích Phương Thái Hà đến nơi đây không đơn giản, nhưng nàng không hiểu.Mà sau khi nghe Lữ Thiếu Khanh nói mấy câu, ông ta thất hồn lạc phách, cuối cùng không biết sao mà đi luôn.Điều này làm cho Tiêu Y cảm thấy rất là khó hiểu.Nhị sư huynh đã đạt tới cảnh giới chỉ dựa vào miệng pháo là có thể đoạt hồn phách của người ta sao?Đây là cảnh giới gì, ta phải cố gắng mới được.Lữ Thiếu Khanh liếc nàng một cái, không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn nên nói một chút, để tránh sư muội ngu xuẩn nghĩ mãi không rõ, hỏng cả đầu óc."Ông ta già rồi, hồ đồ, còn muốn cân bằng thế lực khắp nơi, cho rằng tuyển ra một gia chủ thông qua tỷ thí có thể làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.""Ha ha, nếu như chọn sai người, đến lúc đó ông ta có muốn khóc cũng không kịp.""Trước kia, thực lực ông ta không đủ, dùng việc liên hôn để cân bằng thế lực khắp nơi, làm Phương gia phát triển đến ngày hôm nay.""Hiện tại thực lực của ông ta đã đủ để bảo vệ Phương gia, lại còn muốn dùng mưu mẹo như vậy, không phải lớn tuổi, hồ đồ thì là gì?"Tiêu Y lộ ra vẻ giật mình, hiểu rồi.Một gia tộc được xưng là đại gia tộc, ít nhất phải có Nguyên Anh tọa trấn.Giống như lão tổ Đường gia, tuy bị Nhị sư huynh gọi là Nguyên Anh giả tạo, nhưng cũng có thể làm Đường gia trở thành đại gia tộc.Thực lực Phương Thái Hà không nói là cực mạnh, nhưng cũng trung thượng.Chỉ cần không chọc vào tam đại phái, không cần lo lắng bị người ta diệt tộc.Trên thực tế, cho dù là tam đại phái cũng không dám tùy tiện diệt một gia tộc, vì ảnh hưởng quá lớn.Phương Thái Hà có được thực lực Nguyên Anh, chỉ cần không phải bất chợt vẫn lạc, ít nhất có thể bảo vệ Phương gia mấy trăm năm.Ông ta đã là Nguyên Anh, không cần nhìn sắc mặt của những thế lực này.Sau khi Tiêu Y hiểu được, nói thầm: "Như vậy à, xem ra đầu óc Phương thúc thúc không được thông minh cho lắm nhỉ."Rõ ràng có thực lực thoát khỏi gông xiềng, lại còn chủ động mang gông xiềng trên người.Đây không phải cách làm của người thông minh.Lữ Thiếu Khanh chọc vào đầu của nàng, mắng: "Muội còn không biết xấu hổ nói người ta không thông minh? Xem ra gần đây muội rảnh rỗi lắm rồi.”"Hiện tại muội xéo ra ngoài cho ta, đi dò xét Quy Nguyên Các cho ta."Phương Thái Hà cũng không biết mình rời khỏi chỗ Lữ Thiếu Khanh thế nào.Ánh mắt ông ta đờ đẫn, thất hồn lạc phách.Trong đầu ông ta không ngừng lặp lại lời nói của Lữ Thiếu Khanh.Mỗi một chữ hóa thành một cây búa đánh vào trán ông ta, đánh đến mức ông ta đầu váng mắt hoa.Cũng không biết qua bao lâu, Phương Thái Hà mới tỉnh táo lại.Ông ta thở dài: "Haizz, sống lâu như vậy, còn không tỉnh táo bằng một tiểu bối."Ông ta vừa mới nói xong, một giọng nói vang lên sau lưng."Phụ thân, người đang nói cái gì vậy?"Phương Thái Hà hoảng sợ, ông ta quay đầu lại, thấy được nữ nhi mình, và một người khác."Hạ Ngữ?"Phương Thái Hà kinh ngạc: "Không phải Hiểu Nhi nói con không đến sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận