Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 570 - Hai vị sư huynh của ta thiên hạ vô địch (tt)



Chương 570: Hai vị sư huynh của ta thiên hạ vô địch (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTriêu Thành vẫn như cũ kín người hết chỗ như xưa, Ma tộc vẫn là đề tài nóng bỏng nhất ở đây như cũ.Vẫn có vô số tu sĩ muốn đi xem Ma tộc rốt cục trông như thế nào.Thiên Cung Môn cũng dùng linh thạch thuê tán tu đi hỗ trợ đối phó Ma tộc ở Triêu Thành.Tiêu Y nhìn thấy từng đám từng đám tu sĩ tiến về phía Ma tộc xuất hiện, Tiêu Y biết trong số những người này có người đi đối phó với Ma tộc, có người chỉ đi xem trò vui.Nhưng một khi bọn họ đến nơi, đều sẽ bị người của Thiên Cung Môn cưỡng bức đối phó với Ma tộc.Đến lúc đó, không có bao nhiêu người trong này có thể quay về.Tiêu Y thở phì phò: "Thật muốn vạch trần hành vi vô sỉ của Thiên Cung Môn."Vì bảo toàn thực lực của mình, cố ý để cho tán tu đi chịu chết, hành vi này thật sự quá vô sỉ rồi.Mạnh Tiêu lắc đầu, tới cùng nàng ta cũng là người làm đại sư tỷ, có tầm nhìn hơn Tiêu Y."Chúng ta không thể làm như vậy, nếu không sẽ mang phiền toái đến cho sư phụ."Úc Linh thì lại quan tâm Tiêu Y sẽ tìm sư huynh mình như thế: "Hai vị sư huynh của ngươi thật sự ở đây sao?"Tiêu Y lấy la bàn ra, kim đồng hồ trên la bàn không ngừng nổi lên chìm xuống, dựa theo ý của sư phụ, mình đã đến chỗ của sư huynh rồi.Lúc này Tiêu Y mới phát hiện một vấn đề, la bàn sư phụ cho nàng có một khuyết điểm, đó là không đủ chính xác.Triêu Thành lớn như vậy, sư huynh nhỏ như vậy, muốn tìm được sư huynh ở đây thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.Hơn nữa, hai vị sư huynh cũng không phải người kiêu căng, trên mặt Tiêu Y nhất thời lộ vẻ chua xót.Mình phải tìm hai người họ như thế nào đây?Úc Linh và Mạnh Tiêu cũng biết chỗ khó của Tiêu Y, hai người cũng không có cách.Mạnh Tiêu đành phải quyết định: "Chúng ta tìm chỗ ở lại cái đã, vừa chờ sư phụ, vừa tìm sư huynh của ngươi."Tiêu Y gật đầu, hiện giờ cũng chỉ có cách này thôi.Có điều, đúng lúc này, một tia chớt màu đỏ quét qua tầm mắt của mọi người chẳng khác nào sao băng, đợi đến lúc phản ứng lại, một con chim nhỏ màu đỏ đã đứng ở trên đầu Tiêu Y.Nó đang lay tóc của Tiêu Y.Tiểu Hồng đột nhiên xuất hiện làm ba người hoảng sợ, mà sắc mặt của Úc Linh tức khắc tái nhợt.Nàng từng thấy con chim này.Là sủng vật của tên khốn kia.Da đầu Úc Linh run lên.Nàng ngơ ngác nhìn Tiểu Hồng, Tiểu Hồng vừa lay tóc Tiêu Y, vừa nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt chim của nó chẳng khác nào mắt người, mang đến áp lực cho Úc Linh.Nhưng cuối cùng nó quay đầu sang một bên, không nhìn Úc Linh nữa.Lúc này, Úc Linh đã mất hồn mất vía, đầu óc hỗn loạn, không biết nên làm gì cho phải.Đây chắc chắn là sủng vật của tên khốn kia, chẳng lẽ sư huynh của Tiêu Y chính là tên khốn đó sao?Không thể nào, sao có thể?Tiêu Y ngoan ngoãn hiểu chuyện đáng yêu như vậy, sao lại có sư huynh như vậy được?Nói đùa hay sao?Hai mắt Mạnh Tiêu sáng rực lên, tò mò nhìn Tiểu Hồng chỉnh lý sào huyệt của mình, tức khắc đã bới tung tóc của của Tiêu Y lên.Tiêu Y vô cùng kinh hỉ, nâng niu Tiểu Hồng trong tay, nhìn một hồi, sau đó đặt nó trên mặt mình không ngừng cọ xát."Tiểu Hồng, lâu như vậy không gặp, ta nhớ ngươi muốn chết.""Chích chích!"Tiểu Hồng trợn mắt, liều mạng né tránh, nhưng mà nó chỉ là một con chim, bị Tiêu Y ôm không cử động được.Qua một lúc lâu, Tiểu Hồng mới tránh khỏi tay Tiêu Y, bay đến trước mặt Tiêu Y, chỉ vào Tiêu Y rủ rỉ rù rì.Vừa thấy mặt đã làm như vậy, muốn làm ta ngạt thở mà chết hay gì?Tiểu Hồng càng ngày càng có linh tính, rủ rỉ rù rì, giống như một đứa trẻ.Lúc này Tiêu Y cười đến thấy răng không thấy mắt, mắt to híp thành một sợi chỉ.Nếu Tiểu Hồng đã xuất hiện ở nơi này, chắc chắn Nhị sư huynh cũng ở đây.Tiêu Y lại nâng niu Tiểu Hồng trong tay, hỏi: "Tiểu Hồng, Nhị sư huynh đâu?"Tiểu Hồng kêu một tiếng, bay về phía trước.Tiêu Y vui vẻ nói với Mạnh Tiêu và Úc Linh: "Hai vị tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, đi tìm sư huynh ta."Úc Linh chần chờ, há miệng thở dốc.Nàng không muốn gặp tên khốn kia, những ấn tượng hắn để lại cho nàng chỉ có đáng ghét và đáng sợ.Nàng há miệng thở dốc, vừa định nói gì, Tiêu Y đã đi trước một bước rồi.Mạnh Tiêu tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Cùng đi?"Tim Úc Linh hẫng một nhịp, chẳng lẽ nha đầu này đã nhận ra gì rồi?Không hổ là người làm đại sư tỷ, hoàn toàn khác với nha đầu Tiêu Y không lo nghĩ đến chuyện gì."Đi thôi!"Đầu óc Úc Linh rối loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm thế nào cho phải, đành phải đi theo.Một khi Ma tộc thân phận của nàng bại lộ, ở nơi như thế này, chỉ sợ khó lòng toàn thây.Tiểu Hồng dẫn ba người đi xuyên qua phố thị, chỉ trong chốc lát đã đến nơi Lữ Thiếu Khanh sở tại.Sau khi đến nơi, Tiểu Hồng kêu một tiếng, bay thẳng vào trong.Tiêu Y quan sát xung quanh, trong ngõ nhỏ chỉ có mấy người đang đi bộ, ánh mặt trời chiếu vào tường, trải một lớp ánh sáng màu vàng kim cho bức tường.Nơi này phòng ốc cách nhau khá xa, hoàn cảnh yên tĩnh.Theo Tiêu Y, chỗ như này đúng là rất thích hợp cho Nhị sư huynh lười biếng.Trong lòng Tiêu Y hưng phấn lên, Nhị sư huynh không ngại đường xá xa xôi đi tới tận đây, tới cùng có việc gì hay ho?Ngay tại Tiêu Y định đẩy cửa hết sức, một giọng nói vang lên: "Các ngươi định làm gì?"Tiếp theo một tên mập chạy tới, sắc mặt mang theo vẻ kinh hoảng, thấp giọng gầm lên với Tiêu Y: "Cô bé, ngươi muốn làm gì?""Muốn chết sao?"Quản Đại Ngưu sợ muốn tè ra quần, cô bé này đến từ đâu? Không biết trời cao đất rộng sao?Không biết không được tự tiện xông vào nhà dân à?Người ở bên trong là một tên khốn đáng ghét, vô sỉ, đê tiện, đáng sợ.Ba tiểu nha đầu các người đi vào, gặp phải tên kia, sẽ bị ăn chẳng còn mẩu xương nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận