Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1956

Chương 1956Chương 1956
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hủy diệt đi.
Khiến thế giới này hủy diệt đi. Ánh mắt Hắc Thước hung ác, sợi lông vũ cuối cùng trên đầu dựng thẳng lên, khí tức hủy diệt bộc phát.
Hắc Thước muốn đồng quy vu tận với Lữ Thiếu Khanh. Hơn nữa, cũng chưa chắc là sẽ cùng đồng quy vu tận.
Dù sao nàng ta cũng là khí linh pháp khí cấp tám.
Trấn Yêu tháp không bị hủy, chưa chắc nàng ta đã chết. “Đừng kích động, chúng ta là người một nhà, ta thân với Xương Thần lắm.”
Hắc Thước vốn chưa có hành động gì nhưng khi nàng ta nhìn thấy một Lữ Thiếu Khanh làn da ngăm đen, không khác nàng ta là mấy, nàng ta vân không kìm được hoảng hốt một chút.
Thật sự là người một nhà sao?
Người đáng ghét như vậy, Xương Thần cũng thu nhận sao?
Ngay vào lúc Hắc Thước đang chần chờ hoảng hốt, một cánh tay trắng nõn không thua tay nữ nhần bao nhiêu xuất hiện trên đầu Hắc Thước, tóm chặt sợi lông vũ kia.
Sau đói
“Phập!”
Một tiếng vang nhỏ nhẹ nhàng vang lên, sợi lông vũ kia bị nhổ rồi.
“A?”
“Âm ầmƒ”
Một cỗ năng lượng cường đại bộc phát. “Ôi!”
Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, trực tiếp bị cỗ năng lượng này hất bay.
Lữ Thiếu Khanh lộn trên không trung mấy cái bổ nhào ra sau rồi mới dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn sợi lông vũ màu đen trong tay mình. Rất nhẹ, giống như long vũ thật vậy.
Tuy nhiên, mặt ngoài của nó tỏa ra ánh sang đen nhánh, một tầng ánh sang màu đen chảy xuôi bên ngoài. Bên trong lại ẩn chứa một cỗ năng lượng tỉnh thuần.
Năng lượng đáng sợ khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh rụt rè, một khi bộc phát, nếu hắn không làm gì, tuyệt đối có thể nổ chết hắn.
Thật là đáng sợ.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh không kìm được cảm thán, đồng thời rất hiếu kì: “Cứ thế nhổ xuống thôi sao?”
“Kỳ quái!”
Dù sao cũng là đại sát khí, dễ dàng bị nhổ như vậy hơi không xứng với ba chữ đại sát khí này.
Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được khí tức hắc ám trong đó.
Tâm thần hắn khẽ động, một cỗ sương mù màu đen từ trong lông vũ bay ra, bị hắn hấp thu.
Lông vũ màu đen bị hấp thu sương mù màu đen hóa thành một sợi lông vũ màu trắng, tràn ngập ánh sáng thánh khiết.
Mặc Quân nhảy ra, chảy nước bọt: “Lão đại, cho ta, cho ta.” Sau khi nói xong, dứt khoát ôm lông vũ gặm. “Móa, ngươi ăn lông?”
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng kịp phản ứng. Hắc Thước dù như thế nào đi nữa cũng rất ngầu, nàng ta chỉ là một khí linh, chủ yếu tạo thành từ năng lượng, là một dạng năng lượng thể, giống với Mặc Quân.
Mặc dù chân thực, nhưng cũng không phải là chân thực.
Ngay cả lông vũ bị Mặc Quân ăn cũng là năng lượng thể. “AI” Hắc Thước bên kia thét lên, nàng ta cảm giác được năng lượng trong cơ thể mình trong khoảnh khắc đã tiêu tán hơn phân nửa, trở nên càng thêm suy yếu.
Đồng thời, nương theo sự biến hóa còn có cảnh giới thực lực của nàng ta cũng nhanh chóng giảm xuống. Chỉ trong thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, nàng ta đã giảm xuống cảnh giới Luyện Hư trung kỳ, hơn nữa vẫn còn tiếp tục giảm xuống.
Hắc Thước trong lòng hoảng sợ, đồng thời cũng càng giận. Lại một lần bị Lữ Thiếu Khanh lừa.
“Ta phải chết cùng với ngươi!” Hắc Thước nổi giận, cùng với một tiếng hét lớn của nàng ta, trên đầu một lần nữa mọc ra ba sợi lông vũ màu đen. Lữ Thiếu Khanh dọa đến tê cả da đầu: “Móal”
“Tam mao trùng sinh ký à?” Một sợi lông vũ đã có thể nổ chết hắn, ba sợi lông vũ cùng tung ra thì thật đúng như lời Liễu Xích nói, hủy thiên diệt địa. Tuy nhiên sau khi cảm nhận được khí tức của Hắc Thước, Lữ Thiếu Khanh hơi yên tâm lại.
Ba sợi lông chim mọc lại khiến nàng ta suy yếu thêm một bước, tương đương với tiêu hao bản nguyên.
“Hắc!”
Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng lại không lo lắng quá nhiều, hắn một lần nữa nhào tới. Nhưng mà Hắc Thước lại nhân nháy mắt hắn hơi thất thần vừa rồi nhanh chóng hóa thành thiểm điện biến mất ngay trước mặt hắn.
“Mẹ nó!” Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Ba lông Giảo hoạt.” Sau đó hắn nhanh chóng đuổi theo: “Ba lông, đừng chạy!”
Mặc dù nói Hắc Thước chạy trốn nhưng trên mặt Lữ Thiếu Khanh không hề lộ ra vẻ lo lắng, trên mặt hắn vẫn là biểu cảm nắm chắc thắng lợi.
Hắc Thước bên này hóa thành thiểm điện chạy nửa ngày thấy bên mình vẫn là sương tránh mịt mờ, Hắc Thước đột nhiên kịp phản ứng.
Nàng ta thét lên một tiếng chói tai, khó có thể tin: “Thế mà còn có trận pháp?”
Nàng ta ngắm nhìn bốn phía, nhìn sương trắng nhàn nhạt sung quanh, nàng ta cắn răng: “Đáng chết, Mê Tung trận.”
Giờ khắc này nàng ta đã cảm nhận sâu sắc thêm một chút sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.
Chỉ là một Mê Tung trận đơn giản mà nàng ta căn bản không phát giác được, thậm chí có thể nói, nàng ta theo bản năng bỏ qua.
Nhưng mà, hiện tại Mê Tung trận đơn giản này lại như cọng rơm cuối cùng đè sập nàng ta.
Trong lòng Hắc Thước càng thêm khủng hoảng, lúc vừa định làm chút gì đó thì khí tức của Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện.
“Khì khì, ba lông, ngươi trốn đi đâu?”
Thần thức khổng lồ phô thiên cái địa, giống như nước thủy triều vọt tới.
Thần thức như nước thủy triều đánh tới, hô hấp của Hắc Thước trở nên nặng nà. Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh giống như quỷ mị xuất hiện, đối phó với loại tồn tại như Hắc Thước Kinh Thần quyết mãi mãi là biện pháp tốt nhất.
Thần thức phô thiên cái địa mãnh liệt ập tới, nhanh chóng bao phủ lấy Hắc Thước.
Thần thức còn cường đại hơn so với Luyện Hư kỳ tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre đánh cho Hắc Thước đầu óc choáng váng, nửa ngày chưa lấy lại sức.
Hắc Thước biết mình khó mà thoát được.
Mê Tung trận đối với nàng ta mà nói không đáng sợ, đáng sợ là nàng ta không có thời gian phá giải.
Không còn cách nào khác. Hắc Thước cắn răng, ánh mắt lóe lên một tia quyết tuyệt. Ba sợ lông vụ lại một lần nữa dựng thẳng lên, nàng ta muốn nổ tung ba sợi lông vũ, cùng Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn đồng quy vu tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận