Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 653 - Nó tên tiểu Bạch



Chương 653: Nó tên tiểu BạchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐột nhiên xuất hiện một bóng đen to lớn khiến Lữ Thiếu Khanh và Úc Linh giật nảy mình.Lữ Thiếu Khanh phản ứng nhanh, thuấn di sang một bên để mình Úc Linh đối mặt.Úc Linh muốn trốn tránh, tốc độ của nàng ta chậm một bước, bị khóa chặt không cách nào trốn tránh, chỉ có thể bị ép ngăn cản.“Rầm!”Úc Linh bị bóng đen tông mạnh như một đạn pháo bay ra ngoài, đâm vào một tảng đá lớn bên cạnh.Cự thạch chia năm xẻ bảy, Úc Linh cũng phun mạnh ra một ngụm máu tươi.Cơ thể ma tộc cường hãn, Úc Linh cũng không kìm được hô nhỏ một tiếng.Cơ thể nàng ta tê liệt hơn phân nửa, tay chân tạm thời đã mất đi trực giác.Sau lưng nàng ta đau đến bỏng rát, cường độ to lớn suýt chút nữa khiến khung xương của nàng ta bị tung nát.“Rống!”Bóng đen lại một lần nữa gầm thét khởi xướng tiến công với Úc Linh.Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh cũng nhìn thấy rõ đây là vật gì.Một con hổ trắng, nhưng con hổ này rất lớn có lẽ cũng là một con hung thú.Toàn thân nó dài chừng hai trượng, cao lớn uy mãnh, đứng lên cao hơn một trượng, tản ra khí tức hung hãn, toàn thân như tuyết trắng không pha lẫn màu sắc nào khác.Con cọp màu trắng thân hình khổng lồ, tốc độ lại không yếu, như một cơn gió thổi qua trên không trung, trong nháy mắt đã tới trước mặt Úc Linh.Nó giơ móng vuốt vỗ xuống Úc Linh, móng vuốt sắc bén tản ra hàn quang trên không trung, Úc Linh vội vàng trốn tránh.Đối mặt với tấn công của con hổ, nàng ta thật sự không có lòng tin có thể ngăn cản.“Ầm ầm!”Cự thạch chia năm xẻ bảy dưới một trảo này, hóa thành đá vụn đầy trời, bắn tung tóe tứ phương.Con hổ thấy Úc Linh né tránh liền vung vẩy đuôi như sợi roi sắt vung về phía Úc Linh.Úc Linh không cách nào trốn tránh, chỉ có thể dùng hai tay ngăn cản.“Chát!”Đuôi hổ quất lên tay Úc Linh khiến hai tay nàng ta run lên nhưng cũng khơi dậy hung tính của Úc Linh.“Súc sinh!”Úc Linh cắn răng, ta bị tên khốn kiếp kia khi dễ, ngay cả súc sinh ngươi cũng khi dễ ta?Sau đó hai tay phát lực, không để ý đến gai nhọn trên đuôi, tóm chặt đuôi hổ, dùng sức hất ra phía sau.Con hổ nặng mấy ngàn cân bị nàng ta bắt lại, ngã ầm trên mặt đất.Mặt đất chấn động một trận, bụi mù tung tóe.Con hổ nghẹn ngào một tiếng, vội vàng lui ra sau, không dám đấu với Úc Linh, ánh mắt nhìn Úc Linh mang theo sự kính sợ.Ánh mắt linh động dường như khác với hung thú bình thường.Lữ Thiếu Khanh thấy một màn này có chút ngạc nhiên, nói: “Không thể nào, con hổ này cũng sợ con hổ cái như ngươi à?”Sau đó ngữ khí chắc chắn nói với Úc Linh: “Các ngươi là đồng loại đấy! Ngươi chính là hổ cái!”Úc Linh tức chết, hận không thể gào thét một phen với Lữ Thiếu Khanh.Con hổ trắng lui sang một bên, ai oán vài tiếng, trong mắt mang theo sợ hãi, sau đó nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh dáng vẻ như người vô hại.Đôi mắt của nó xoay chuyển, một lần nữa trở nên hung hăng, gào thét một tiếng với Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh ra vẻ bị giật nảy mình, lui lại hai bước, cố ý kêu to: “Đừng, đừng tới đây!”Qua quan sát, hắn biết đại khái thực lực của con hổ này, cùng lắm chỉ có thực lực Kết Đan sơ kỳ, cũng chính vì thế nên khi xuất hiện đột ngột mới khiến Úc Linh phải chịu thiệt một chút.Đương nhiên, đây cũng là vì Úc Linh vốn đang bị thương, không kịp phản ứng.Con hổ thấy vẻ sợ hãi của Lữ Thiếu Khanh, trong mắt càng lộ ra đắc ý, tỏ vẻ hung hăng.Lữ Thiếu Khanh cố ý chỉ vào Úc Linh, làm ra vẻ sợ hãi, một lần nữa kêu lên: “Ta đánh không lại ngươi, ngươi đi cắn chết nàng ta đi!”Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, con hổ càng đắc ý hung ác.Cuối cùng nó dứt khoát gầm lên, bổ nhào về phía Lữ Thiếu Khanh.Cơ thể cao lớn như núi Thái Sơn đánh tới, khí thế kinh khủng khiến người ta ngạt thở.Với loại hung thủ cảnh giới này thì đã chẳng thể làm gì được Lữ Thiếu Khanh, hơn nữa Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng chiều chuộng nó, lúc nó nhào đến, một cước đã đạp bay.Ta không muốn gây rắc rối cho ngươi, tự ngươi tìm ta gây rắc rối, muốn chết.“Hôm nay ta muốn nếm thử xem thịt hổ có mùi vị gì, cắt tiểu đệ của ngươi bán cho Ung tiền bối, lấy của ông ấy mười vạn, tám vạn viên linh thạch gì đấy.”“Ngao!”Con hổ bị một cước này đạp gần chết, nằm trên mặt đất nửa ngày bất động.Nó lại một lần nữa lộ ra ánh mắt hoảng sợ, nằm trên mặt đất nức nở.Một cước này của Lữ Thiếu Khanh khiến nó cảm nhận được lòng người hiểm ác.Làm bộ sợ hãi, kết quả là giả heo ăn thịt hổ.Có người nào như ngươi không?Lần đầu tiên gặp mặt đã lừa hổ rồi.Con hổ nằm trên mặt đất, hoài nghi hổ sinh.Lữ Thiếu Khanh không nuông chiều nó, một cước giẫm lên người nó, từ trên cao nhìn xuống, hung tợn nói: “Tiểu lão hổ, muốn chết như thế nào?”“Ngao!”Thân hình hổ dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ, cuối cùng chỉ to như con mèo trắng.Nó nằm rạp trên mặt đất, đê mi thuận nhãn, nghẹn ngào không ngừng, trong ánh mắt lộ ra đáng thương.Úc Linh ở bên cạnh nhìn thấy con hổ nhỏ như vậy, tuy bị nó đánh cho một trận trong lòng vô cùng giận dữ nhưng bây giờ lại không kìm được nảy sinh thương hại, sự nhân từ bắt đầu lan tràn.Thậm chí nó còn ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng nhìn Lữ Thiếu Khanh, nghẹn ngào vài tiếng, giả vờ đáng yêu.Lữ Thiếu Khanh không mắc lừa, hắn hung tợn nói: “Biến trở lại cho ta, nhỏ như vậy làm thịt ngươi cũng không tìm được đệ đệ của ngươi. Biến trở lại cho ta, nếu không ta giết ngươi.”“Ô, ô...”Tiểu Bạch hổ kêu ô ô, âm thanh tràn đầy đáng thương.“Không biến trở lại đúng không?” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: “Vậy thì giết ngươi.”Nhưng một khắc sau, một bóng dáng từ xa lao dến.“Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, đừng, tha mạng đi.”Tiêu Y vội vàng xông lại, vẫy tay, để Lữ Thiếu Khanh hạ thủ lưu tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận