Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 819 - Hôm qua còn gọi người ta Tiểu Điềm Điềm



Chương 819: Hôm qua còn gọi người ta Tiểu Điềm ĐiềmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Không nói đúng không?” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, tiếp tục tát một tát lên mặt Cung Xiêm.Trưởng lão Cung gia đáng thương, đường đường là cao thủ Nguyên Anh kỳ tầng hai mà giờ bị đánh như đầu heo.Cả người bị đánh đến mức mơ hồ, thần chí không rõ.“Ta ghét nhất loại người không nói thật như các ngươi.”Cung Tử Sương thấy Lữ Thiếu Khanh có vẻ định đánh tiếp liền vội vàng gào thét: “Dừng tay.”“Sao?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “Ta có phải người tốt không?”Huyết khí trong cơ thể Cung Tử Sương bị chọc tức đến mức không ngừng ngừng lăn lộn sôi trào, ngực rất tức, có cảm giác như sắp thổ huyết.Nhưng, vì Cung Xiêm, nàng ta không thể không che giấu lương tâm: “Không sai, ngươi, là người tốt.”Nàng ta cảm thấy những lời này là những lời trái lương tâm nhất trong cuộc đời này của nàng ta.Sau khi nói xong, nàng ta cảm thấy lương tâm của mình đau đớn, đang tự trách chính mình.“Haha.” Lữ Thiếu Khanh rât vui vẻ, cố ý nói với Miêu Á nấp ở phía xa: “Cô nương Miêu gia, ngươi cảm thấy như thế nào?”Miêu Á thầm giật thót mình, mình bị phát hiện sao?Nàng ta không dám xác định, trốn tránh không ra.“Không ra sao?” Lữ Thiếu Khanh không vui.Trở tay một cái, bộp một tiếng, lại tát lên mặt Cung Xiêm.“Ngươi, khốn kiếp!” Cung Tử Sương gầm thét một câu, mái tóc dài mềm mượt giờ đã tức đến mức dựng đứng lên từng sợi.Đó là người Miêu gia, liên quan quái gì đến chuyện Cung gia ta?“Ôi cha, ngại quá.” Lữ Thiếu Khanh xin lỗi, vô cùng ngượng ngùng gãi đầu: “Quen tay, ta quên hắn là trưởng lão Cung gia các ngươi, không phải người Miêu gia. Ngại quá, lần sau ta cam đoan sẽ cố gắng hết sức để không mắc phải sai lầm thế này nữa.”Còn có lần sau?Cung Xiêm còn bị đánh nữa, rất có thể sẽ là Nguyên Anh kỳ đầu tiên bị tát đến chết đấy.Đến lúc đó Cung gia sẽ trở thành trò cười, sẽ bị người ở cả Hàn Tinh này cười suốt vạn năm.Cơ thể Cung Tử Sương lay động, gầm thét về phía vị trí của Miêu Á: “Miêu Á, cút ra đây cho ta.”Miêu Á thoải mái bước ra, đến gần đó, dùng tư thái người qua đường để đứng xem.Nàng ta muốn xem xem Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.Lữ Thiếu Khanh chào hỏi Miêu Á: “Tới thì cũng tới rồi, trốn cái gì chứ?”Ngữ khí tự nhiên, quen thuộc giống như đôi bạn cũ chào hỏi nhau.Cung Tử Sương vốn không thuận mắt Miêu Á, giờ nhìn Miêu Á càng không vừa mắt.“Các ngươi quả nhiên là cùng một bọn.” Cung Tử Sương căm tức nhìn Miêu Á.Miêu Á nhìn dáng vẻ Cung Xiêm, phủ nhận theo bản năng: “Không phải.”“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, chỉ vào Miêu Á khó có thể tin kêu lên: “Ba ngày trước còn gọi người ta Tiểu Điềm Điềm, giờ đã trở mặt không quen biết rồi?”Sau đó, hắn vô cùng bi phẫn kêu lên: “Nữ cặn bã!”Miêu Á cũng muốn thổ huyết.Mọe nó ai gọi ngươi là Tiểu Điềm Điềm?Ngươi xứng sao?Miêu Á tới đây, nhìn thấy Câu Tô và Cung Tử Sương bị Lữ Thiếu Khanh bắt thóp, trong lòng rất vui mừng.Nhưng, một tiếng tiểu điềm điềm và nữ cặn bã này khiến trong lòng nàng ta cũng không kìm được bốc lên lửa giận.Tên này quá khốn kiếp, quá đáng ghét.“Nói hươu nói vượn!”Lữ Thiếu Khanh không phục: “Cái gì? Nói hươu nói vượn? Ta cực khổ bắt người Cung gia làm tù binh giúp nàng, giờ nàng sợ rồi sao? Chuyện đã đến nước này rồi, nàng cho rằng nàng phủ nhận là được sao?”Cung Tử Sương nghe xong liền lộ sát ý với Miêu Á.Được, hóa ra tất thảy đều do người Miêu gia các ngươi đang giở trò.Miêu Á cảm thấy mình oan uổng chết mất.Sao trời còn chưa chịu đổ tuyết đi?Thiên đạo không thấy ta bị người ta vấy bẩn đến thế sao?Miêu Á tức giận đến mức toàn thân phát run: “Ngươi, ngươi... khốn kiếp...”Nàng ta kích động muốn xé cái miệng Lữ Thiếu Khanh ra.Mấy lời đó mà cũng dám nói lung tung?Ngươi chê Miêu gia chúng ta chưa đủ loạn sao?Mấy năm nay Miêu gia và Câu gia bị Cung gia chèn ép đến nghẹt thở.Trong tộc có không ít người muốn nàng ta gả cho Câu Tô, hai bên thông gia đối kháng Cung gia.Mấy lời này của Lữ Thiếu Khanh đến lúc bị Cung Tử Sương truyền về, Cung gia sẽ càng có nhiều lý do để đối phó Miêu gia.Miêu gia bị Cung gia đối phó, đến lúc đó cho dù phụ thân nàng ta có yêu thương nàng ta đến mấy cũng sẽ ép nàng ta gả cho Câu Tô.Lữ Thiếu Khanh vẫn tiếp tục nói về chuyện ấy: “Không cần giả vờ đâu, không phải Câu gia và Miêu gia ước định xong hết rồi sao? Đến lúc đó sư huynh ta làm thịt xong cường giả lão tổ, các nàng sẽ khởi xướng tập kích cường giả, một lần diệt luôn Cung gia.”Lời này vừa ra, Cung Tử Sương trong nháy mắt cảnh giác, không đơn thuần là đối với Miêu Á, còn cảnh giác cả Câu Tô.Thậm chí, nàng ta còn lui ra hai bước, kéo rộng khoảng cách với Câu Tô.Vì trong lòng Cung Tử Sương đang thất vọng với Câu Tô nên cách nhìn đối với Câu Tô cũng trở nên lý trí hơn.Lữ Thiếu Khanh không phải không có lý, nàng không thể không hoài nghi Câu Tô.Hoài nghi Câu gia cùng Miêu gia phải chăng đâng liên kết đối phó Cung gia.Câu Tô chú ý thấy thái độ của Cung Tử Sương với mình có thay đổi, hắn ta cười khổ, hỏi ngược lại một câu: “Tử Sương muội muội, muội tin hắn? đừng quên, trong tay hắn đâng giữ Cung Xiêm trưởng lão đấy.”“Ê, ê.” Lữ Thiếu Khanh lập tức ném Cung Xiêm về bên người Cung Tử Sương: “Ngươi đừng nói lung tung.”Hành động này của Lữ Thiếu Khanh khiến Hoài nghi Câu gia cùng Miêu gia phải chăngTên này, rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì vậy?Lữ Thiếu Khanh nói với Cung Tử Sương: “Ngươi nhìn đi, để chứng tỏ lời của ta là thật, ta thả hắn.”Sắc mặt Cung Tử Sương sửng ra, hành động của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta không thể quay đầu lại.Tuy nhiên đợi sau khi nàng ta quay đầu lại rồi, ánh mắt nàng ta nhìn Câu Tô và Miêu Á đã giống nhau.Chán ghét, oán hận.“Hóa ra hai nhà các ngươi đã quyết định liên thủ.”Câu Tô nói: “Tử Sương muội muội, muội đừng mắc mưu hắn.”Miêu Á thì lười giải thích, nữ nhân này quá ngu xuẩn.“Được rồi, được rồi, mọi người ngồi xuống uống chén trà đi...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận