Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2185: Chương 2185

Chương 2185: Chương 2185Chương 2185: Chương 2185
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Giản Văn Tài lạnh lùng nói thăng ra: “Ngươi tới nơi này có mục đích gì?”
Hắn ta không trực tiếp hỏi làm thế nào để đóng lại.
Tất cả mọi người là người trưởng thành, đầu biết có một số việc cần phải trả cái giá lớn mới có thể làm được. “Rất đơn giản, trước đó từng nói rồi, Thánh tộc chúng ta cần Yến Châu.”
Nụ cười của Mộc Vĩnh rất nhạt, rất nhẹ, lại làm cho trong lòng người ở đây trầm xuống. Ma tộc muốn Yến Châu, sau này bọn hắn đứng vững gót ở Yến Châu thì sao?
Tề Châu sao? Đông Châu sao? Càng đáng sợ chính là, Trung Châu sao?
Không ai dám cam đoan sau này ma tộc sẽ như thế nào. Mộc Vĩnh nhìn thấy bọn hắn trầm mặc, tiếp tục mở miệng: “Các ngươi cũng biết, hiện tại Yến Châu đang ở trong tay Thánh tộc chúng ta, không cần các ngươi thừa nhận, Yến Châu cũng là của chúng ta.” Cái Mộc Vĩnh xem trọng là sự thừa nhận của Trung Châu, chỉ cần ngũ gia tam phái của Trung Châu thừa nhận, thừa nhận Yến Châu là của Thánh tộc, Thánh tộc bọn hắn có thể quang minh chính đại trở lại tổ tinh.
Hơn nữa không phải là chuột bị người người kêu đánh. Đồng thời cũng có thể nói rõ bọn hắn đang trở về chứ không phải xâm lược.
Sau này hoàn cảnh sinh tồn của Thánh tộc sẽ tốt hơn nhiều.
Đám người càng trầm mặc lợi hại hơn.
Ngay cả Mị Đại cũng ngậm miệng không nói lời nào.
Tất cả mọi người biết hàm nghĩa đằng sau yêu cầu này của Mộc Vĩnh.
Một khi đồng ý, ngày sau, nhân tộc ma tộc chung sống dưới một mảnh trời xanh, tương lai sẽ phát sinh cái gì, ai cũng không nói chắc được. Giản Văn Tài lạnh lùng nói: “Các ngươi chiếm cứ Yến Châu, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục tiến công Trung Châu, đúng là một tính toán thật hay.” Ngữ khí lời này của Giản Văn Tài trầm trọng, áp lực rất lớn. Mộc Vĩnh cười ha ha: “Không đồng ý cũng không thành vấn đề, ma tộc chúng ta sẽ lập tức rút đi, lui vê Yến Châu, chờ lúc các ngươi giết với quái vật lưỡng bại cầu thương ở đây, chúng ta lại ra tay, đến lúc đó, các ngươi có thể đỡ nổi sao?”
“Ta đã nói cho các ngươi biết, Hàn Tinh của chúng ta bên kia đã xảy ra vấn đề, các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, tổ tỉnh nơi này chúng ta phải trở vê.” “Các ngươi đồng ý, có thể ít đổ máu, không đồng ý, cùng lắm thì một lần nữa Tiên Ma đại chiến, cùng lắm thì đồng quy vu tận.”
Mộc Vĩnh vừa nói vừa bắt đầu thu liễm lại nụ cười.
Trên thân tản mát ra một cỗ khí tức lãnh liệt, sát ý quanh quấn.
Cho dù là Dương Cao cũng cảm thấy trong lòng sợ hãi. Trong mắt mấy người, cơ thể Mộc Vĩnh dường như trở nên vô cùng lớn, tản mát ra uy áp vô thượng, chư thiên vạn vật đầu run rẩy dưới cỗ uy áp này.
Tuy nhiên Mộc Vĩnh hùng hổ dọa người như vậy cũng làm trong lòng bọn hắn có lửa giận.
Dương Cao hừ lạnh một tiếng, không e ngại uy áp của Mộc Vĩnh: “Hẳn là ngươi nghĩ rằng nhân tộc chúng ta dễ khi dễ?”
“Cùng lắm thì, mọi người đồng quy vu tận.”
Ánh mắt Mộc Vĩnh càng thêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Dương Cao khiến Dương Cao không kìm được tránh ánh mắt đi, sau đó Mộc Vĩnh mới chậm rãi mở miệng, phát ra khảo vấn linh hồn.
“Các ngươi, đánh thắng được ta sao?”
Sắc mặt của mọi người trở nên hết sức khó coi.
Nếu đánh thắng được, bọn hắn căn bản không thể nghĩ đến chuyện đàm phán với ma tộc.
Mộc Vĩnh bài binh bố trận, xa trù màn trướng, liên quân Trung Châu căn bản không phải đối thủ.
Lúc nhìn thấy đã hòm hòm, Mộc Vĩnh lại mở miệng: “Ta có thể thề, trong thời gian ta còn lãnh đạo vĩnh viên không xâm chiếm Trung Châu.”
Như thế, sắc mặt của mọi người trở nên đẹp mắt rất nhiều.
Mị Đại là người đầu tiên mở miệng làm gương: “Ta cần trở về thương lượng với tộc của mình.”
“Chúng ta cũng vậy.”
Từ khi quái vật Luyện Hư kỳ xuất hiện đến bây giờ đã qua mấy ngày.
Trên bầu trời chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Nhân tộc cùng quái vật Luyện Hư kỳ chiến đấu trên bầu trời vẫn ác chiến đến bây giờ.
Mơ hồ truyền đến tiếng rống giận dữ, tiếng gầm gừ, còn cả ba động khuếch tán, đầu khiến tu sĩ Nhữ thành lo lắng không thôi.
Bọn hắn chỉ sợ Luyện Hư kỳ nhân tộc bại dưới tay quái vật.
Tuy nhiên cũng có người tràn ngập lòng tin đối với tu sĩ nhân tộc.
“Yên tâm đi, bọn hắn đều là Luyện Hư kỳ của ngũ gia tam phái, thực lực vô địch!” “Đúng, chỉ là quái vật, không làm gì được bọn họ.” “Mọi người yên tâm đi.”
“Bọn hắn nhất định có thể đánh bại quái vật.”
Vào thời khắc đông đảo tu sĩ nghị luận quan tâm, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét to lớn.
“GừI"
Sau một khắc, một tia sáng màu đen xeẹt qua chân trời.
Ở đằng sau là lưu quang màu trắng vô cùng chói mắt: “Quái vật, chạy đi đầu!”
“Ha ha, là tu sĩ nhân tộc chúng ta thắng, con quái vật kia không địch lại chạy trốn!” Quái vật bị thương đang xet qua một vết tích trên bầu trời, sau khi tưới xuống một dòng máu đen lớn liền trốn về trong kẻ hỡ.
Đám quái vật cấp thấp còn sót lại kia cũng nhao nhao chạy trốn quay lại theo.
Quái vật chỗ khe hở này bị quét sạch sành sanh, một lần nữa khôi phục bình tính. Thấy cảnh này tu sĩ nhân tộc hoan hồ lên.
“Ha ha, chúng ta thắng rồi!” Tu sĩ nhân tộc truy sát quái vật kia không dám xâm nhập, cuối cùng trở về trợ giúp những người khác.
Sau đó, cán cân thắng lợi bị nghiêng, cuộc chiến trên bầu trời cũng lần lượt phân ra thắng bại.
Bảy tám quái vật Luyện Hư kỳ nhao nhao bại lui, trốn về trong khe hở.
Tu sĩ nhân tộc bên này mặc dù nói là thắng lợi, nhưng bọn hắn cũng hoặc nhiều hoặc ít bị thương, trong đó có hai người tạm thời mất đi sức chiến đấu. Tu sĩ nhân tộc chỉ có thể nói là thắng thảm.
Nhưng trong mắt những tu sĩ Nhữ thành khác, nhân tộc đã thắng.
Giản Bắc không kìm được nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng thắng rồi.”
Tu sĩ Luyện Hư kỳ chiến đấu với quái vật trên trời trước đó có người của Giản gia hắn ta. Hơn nữa muội muội Giản Nam của hắn ta cũng chiến đấu trên đó.
Cũng không lâu lắm, Giản Nam từ đằng xa phiêu nhiên đi tới.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, im lặng lắc đầu: “Vãi, mấy ngươi các ngươi muốn làm gì vậy? “Đánh nhau xong không về nhà, đến chỗ của ta làm gì? Muốn ta nuôi cơm sao? “Không có vấn đề, ta bảo sư phụ ta mời các ngươi ăn cơm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận