Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2030

Chương 2030Chương 2030
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh vừa lầm bẩm vừa quan sát.
Màn sương màu đen cuồn cuộn giữa thiên địa, che khuất cả bầu trời, tang tóc tràn ngập bao phủ mặt đất, không gian tối om, khiến cho tất cả đều cảm thấy vô cùng nặng nà.
Rất nhiều tu sĩ Yêu tộc tụ tập xung quanh, bọn họ cũng biết đại khái chuyện gì xảy ra. Đại hung tuyệt thế đã xuất thế, Yêu tộc gặp phải nguy cơ lớn nhất.
Tất cả mọi thú đều đang chờ trận chiến phía xa kết thúc. Bọn họ cũng được cho biết phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Vào thời khắc mấu chốt, có lẽ bọn họ cũng phải ra tay. Sương mù đen tràn ngập xung quanh, trôi nổi bên cạnh họ, khiến cho bọn họ càng căng thẳng và áp lực hơn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn đông đảo Yêu thú bị màn sương đen bao phủ như ẩn như hiện, không nhịn được mà cảm thán: “Mây mù màu trắng thì gọi là tiên khí mông lung, thế sương đen này tính là gì?”
“Ma khí mờ mịt sao?”
Đồng thời, thần thức của hắn cũng không ngừng quan sát xung quanh như cái ra đa, xem có gì đặc biệt không. Nhưng quét nửa ngày cũng không phát hiện có gì đặc biệt.
Nhìn bốn phía đầu là sương mù màu đen.
Lữ Thiếu Khanh sờ sờ cằm, trầm ngâm.
Mặc dù sương đen kia như độc dường có thể ăn mòn ô nhiễm tất cả, nhưng cần có thời gian.
Xương Thần không thể nào, cũng sẽ không muốn vây người ta ở đây mười năm tám năm.
Dù sao thì, thời gian lâu quá, tất cả đều muốn về nhà ăn cơm.
Nào có ai sẵn sàng ở đây chơi với hắn ta.
Mà Xương Thần phong tỏa không gian muốn vây tất cả ở đây khẳng định là muốn ép cho tất cả đều phải bực bội. Nhưng Lữ Thiếu Khanh không phát hiện có vết tích trận pháp nào. Rốt cuộc Xương Thần muốn làm gì đầy?
Lữ Thiếu Khanh buồn bã. Hắn vươn tay quấy động một cái, màn sương đen bị cuộn thành một cục rơi vào trong tay hắn.
Lữ Thiếu Khanh không làm gì hết, một tia sương đen muốn xâm lấn thân thể hắn, còn phần lớn thì tản ra xung quanh.
Không có gì dị thường.
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà bu môi: “Mới đầu là một sự kiện rất quỷ dị, bây giờ ngược lại không có gì dị thường rồi.”
Một tia sét màu đen xuất hiện, màn sương đen trên bàn tay lập tức bị nuốt chửng mà tan đi, tia chớp đen có vẻ hơi nhúc nhích một chút. Như một người vừa uống một chút xíu nước nuốt xuống vậy.
Số sương đen kia quá Ít, không có năng lượng phản hồi gì.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại nhìn theo một hướng khác. Trong chớp mắt nuốt chửng chút sương đen kia, Lữ Thiếu Khanh phát hiện có gì đó dị dàng.
Hướng Thận Cốc, đó chính là địa điểm đặc biệt mà hắn muốn tìm.
“Bản thể thật sự của Xương Thần sẽ không ở đó chứ?”
Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ như vậy, nhưng dù là thế hắn vân không ngừng bước về phía đó.
Đi về phía Thận Cốc, hắn phát hiện sương mù màu đen ở nơi này càng nồng đậm hơn. Đồng thời, thần thức của hắn bắt đầu bị áp chế, nhưng ở bên ngoài Thận Cốc hắn lại không phát hiện được điểm này.
Quả nhiên có gì đó quái lạ.
Đi nhanh đi chậm một hồi cuối cùng Lữ Thiếu Khanh đã dừng lại.
Cửa vào của Thận Cốc cách bọn họ hàng tỷ vạn dặm, một làn khói đen lớn che phủ mọi thứ.
Màn sương đen ở nơi này đen thâm đen đậm, nồng đậm cuồn cuộn, hóa thành đám mây to lớn bao phủ cả nơi này.
Lữ Thiếu Khanh vươn tay ra, màn sương đen gần như hóa thành thực chất, quỷ dị, tà ác, khiến cho người ta vừa chán ghét vừa sợ hãi khí tức của nó phát ra.
Màn sương đen lăn lộn hoàn toàn ngăn cách thần thức của Lữ Thiếu Khanh, khiến cho hắn không cách nào quan sát được tình huống bên trong. Đồng thời, số sương mù màu đen này dường như có sinh mệnh, mãnh liệt lao về phía hắn, như một đám hung thú bạo ngược, tựa như muốn cùng nhau tiến lên nuốt chứng lấy hắn.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, từng sợi tia chớp màu đen xuất hiện, quanh quấn phía trước hắn.
Màn sương màu đen xung quanh lập tức bình tính lại, bồng bầnh bên cạnh, coi hắn là người một nhà.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lấp lánh, suy nghĩ một lát cuối cùng vãn vào xem thử.
Đồng thời, hắn còn chuẩn bị sẵn sàng đâu ra đấy, hơi có gì bất bình thường sẽ lập tức chạy trốn.
Đánh không lại thì chạy trốn, hắn vẫn có tự tin này.
Dù sao thì ở một trình độ nào đó, tất cả đều là một. Thong thả đi được mấy chục dặm, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh đã đi tới cuối màn sương đen.
Ánh sáng màu đen bắn ra. Một chùm sáng màu đen hiện ra trước mắt hắn.
Xuyên qua ánh sáng màu đen, Lữ Thiếu Khanh thấy được một người đang ngồi xếp bằng trong ánh sáng. Tập trung nhìn lại, Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên hô lên: “Không phải chứ, là con quạ đen già kia?” Kẻ đang ngồi xếp bằng trong hào quang kia không phải ai khác mà chính là Mặc Họa lúc trước đã chạy trốn.
Mặc Họa ngồi xếp bằng trong hào quang, như ngồi trong một quả trứng, xung quanh là vỏ trứng.
Trong màn sương đen, từng điểm từng điểm huỳnh quang như đom đóm không ngừng từ xa bay lại cuối cùng chui vào trong vỏ trứng.
Huỳnh quang này, Lữ Thiếu Khanh rất quen thuộc, lúc trước trong trận đại chiến ở Kỳ thành hắn từng nhìn thấy rồi. Đó là năng lượng của các tu Sĩ.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra, mấy đốm sáng rơi vào tay hắn.
Cẩn thận cảm nhận một chút, hắn liền xác định đây là năng lượng tỉnh thuần của những tu sĩ đã chết hóa thành.
Hiện tại Mặc Họa đang trốn ở đây nuốt chứng số năng lượng này.
Bước kế tiếp, có phải sẽ nuốt luôn cả tu sĩ đang sống không? Lữ Thiếu Khanh nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng, chấn động, kinh ngạc vì độ giảo hoạt của Xương Thần.
Quả nhiên, chỉ có kẻ khủng bố mới có thể làm được chuyện kinh khủng.
Trăm ngàn năm chuẩn bị, không ngờ hắn ta lại để phân thân của mình trở thành Vương của phi cầm tộc.
Một khi kế hoạch của hắn ta thành công, Yêu tộc sẽ triệt để trầm luân trở thành vong hồn trong miệng hắn ta. Nhưng bầy giờ cũng đâu khác là mấy, nếu không ngăn cản được hắn ta, tinh anh Yêu tộc sẽ bị hốt gọn một mẻ, toàn bộ Yêu giới cũng sẽ lâm vào bóng tối một cách triệt để. Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Mặc Họa đang nhắm nghiền hai mắt, đại não nhanh chóng vận chuyển.
Cuối cùng, hắn cảm thấy vẫn có thể mạo hiểm thử một lần. Xung quanh cuồn cuộn sương đen, nguy hiểm vạn phần, nhưng đây là với những người khác.
Đối với Lữ Thiếu Khanh, nơi này chẳng những không nguy hiểm mà ngược lại còn như cá bơi dưới nước.
Dù sao thì màn sương đen này không hề tạo nên uy hiếp gì với hắn.
Mà điểm quan trọng nhất khiến cho Lữ Thiếu Khanh dám can đảm mạo hiểm là kẻ trước mắt chính là Mặc Họa. Bị Đại sư huynh của hắn bổ, cũng bị hắn bổ, cuối cùng phải chạy trốn như chó nhà có tang.
Thực lực không phải quá mạnh.
Lữ Thiếu Khanh không để ý tới hắn ta. Hắn chậm rãi đi vào phía trước hào quang.
Mặt ngoài nó nhấp nhô một tầng màng mỏng, tỏa ra hào quang màu đen, là màu đen cực kỳ thuần khiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận