Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2249: Chương 2249

Chương 2249: Chương 2249Chương 2249: Chương 2249
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Thí nghiệm một chút?
Bốn chữ lớn chớp mắt đã khiến Gia Cát Huân giận đến nổ tung người.
“Hỗn đản, ngươi đi chết đi.” Gia Cát Huân lại giương nanh múa vuốt, chỉ muốn cắn cho Lữ Thiếu Khanh một cái thật đau.
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà, nói với Gia Cát Huân: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Hỗn đản!”
“Ngươi.... Ngươi thả ta xuống!”
Gia Cát Huân cũng hơi hoảng. “Một, hai, ba, đi thôi”
Mặc cho Gia Cát Huân giãy dụa thế nào cũng không tránh thoát được, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân tiếp xúc thân mật với bình chướng kiếm ý.
Chẳng có cách nào khác, nàng ta chỉ có thể cứng rắn kìm nén nỗi sợ hãi và phản ứng thân thể của mình, cố hết sức để cho biểu hiện của mình tâm bình khí hòa, không để cho kiếm ý phát hiện tí mạo phạm nào. Vèol
Hai mắt Gia Cát Huân lóe sáng, nàng ta nhẹ nhõm lọt vào trong bình chướng kiếm ý.
Dễ như xuyên qua một màn nước vậy, không hề có vấn đề gì.
Bên ngoài Lữ Thiếu Khanh nhìn Gia Cát Huân thuận lợi tiến vào bân trong, bình chướng kiếm ý không có tí phản ứng nào, bèn lẳng lặng tán đi linh lực trong cơ thể. Hắn mỉm cười: “Rất tốt, quả nhiên, mang theo cô nàng này là lựa chọn vô cùng chính xác.”
“Đến lúc đó có thể ly gián Ma tộc một chút không nhỉ? Mộc Vĩnh chó chết kia, ngươi chờ đó cho ta, có cơ hội ta sẽ lật hang ổ của ngươi lên!”
Hít sâu một hơi, nuốt chút đan dược, khôi phục được một chút, Lữ Thiếu Khanh bèn lắc lắc tay chậm rãi đi tới trước bình chướng kiếm ý. “Được rồi, soái ca ta nên ra sân rồi.”
“Một đám gia hỏa không bớt lo, vào thời khắc mấu chốt vẫn phải để ta ra sân.”
Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ một lát rồi nói với bình chướng kiếm ý: “Đại ca, người một nhà thôi.”
Hắn nhẹ tay đặt lên bình chướng kiếm ý, không đợi Lữ Thiếu Khanh luồn vào, một cỗ khí tức kinh khủng bùng nổ. Như một con hung thú đang ngủ say.
“Em gái ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức xoay người chạy. Kiếm ý trùng thiên, kiếm ý bá đạo sắc bén lại lần nữa trần ngập thế giới này.
Graol Vô số kiếm ý tụ hợp hóa thành một con thần long, ngửa mặt lên trời thét dài truy sát Lữ Thiếu Khanh.
Sát ý sâm nhiên khiến cho Lữ Thiếu Khanh hãi hùng khiếp vía, cái này còn quá phận hơn cả vừa nãy.
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà chửi: “Nam nữ đối đãi khác nhau sao?”
“Sắc long!”
Grao... Dường như lời này đã chọc giận kiếm ý, tốc độ của thần long đột nhiên tăng vọt. Soạt một tiếng, không gian bị xé nứt, thần long xuyên qua, xuất hiện eben cạnh Lữ Thiếu Khanh.
“Muội ngươi!” Lữ Thiếu Khanh đăm đăm nhìn thẳng, căn bản không kịp né tránh, bị một vuốt của thần long cào trúng.
“Ngao!”
Lữ Thiếu Khanh kêu thảm, hóa thành một viên thiên thạch rơi xuống đất.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh tức giận quát lên, từ dưới đất xông ra, Mặc Quân kiếm trong tay sáng đến chói mắt: “Nhìn ta chém chất con sắc long nhà ngươi!” Lữ Thiếu Khanh giận lắm, sao lại thiếu công bằng thế.
Làm sao ta không giận cho được?
Mẹ nó chứ ta kém chỗ nào? So với cô nàng kia, ta trắng hơn nhiều, tên sắc long nhà ngươi không nhìn thấy hả? Bây giờ ta sẽ chém chết ngươi.
Lữ Thiếu Khanh rít lên một tiếng, giết xông tới. Ngươi có thể kỳ thị đồ ăn của ta, nhưng không thể nói ta không đẹp trai.
Xem ta chơi chết ngươi! Chớp mắt một cái, vô số kiếm ý dữ dằn phóng lên tận trời. Như một con chim thần bay thẳng lên đối đầu với thần long.
Âm ầm!
Dường như thiên địa đang nổ bùm bùm, vô số kiếm ý văng khắp nơi, hủy thiên diệt địa. Phụt! Lữ Thiếu Khanh trực phụt máu tươi, lại lần nữa bay ngược lại, rơi ầm xuống đất. Thần điều tiêu tan trong tiếng hót, nhưng thần long cũng không dễ chịu.
Nó bị thần điểu xé xuống một miếng thịt lớn, nửa bên mặt đã biến mất không còn vết tích.
Lữ Thiếu Khanh cười lớn: “Sắc long, để ta xem ngươi làm được gì?”
Mặc dù rất mạnh nhưng cũng không phải vô địch.
Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa xông lên, chỉ vào thần long gầm lên: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi xem kết cục khi dám liếm chó!”
Nếu Đế Kiếm vẫn hoàn hảo, Lữ Thiếu Khanh sẽ lập tức bỏ chạy ngay, không nói hai lời. Còn bây giờ, đừng coi hắn là con mèo bệnh đấy!
Dường như Lữ Thiếu Khanh đã chọc giận tới thần long. Kendl
Nơi xa bộc phát ra một cỗ kiếm ý kinh thiên, một khắc sau, chawngrn hững thần long vẫn không sơ sảy gì mà khí tức sắc bén còn mãnh liệt hơn.
Mẹ nói
Lữ Thiếu Khanh biến sắc: “Em gái ngươi!”
Chiến đấu lại nổ ra.
Bichl
Gia Cát Huân ngã âm ầm trên mặt đất, nàng ta nhảy lên một cái, vội vàng thăm dò một lượt, phát hiện mình không hề gì.
Nàng ta nhìn bình chướng kiếm ý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia hỏa hỗn đản, ngươi chờ đó cho tai” Graol
Đột nhiên, sau lưng có tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng đen lao tới tấn công Gia Cát Huân.
Gia Cát Huần kinh hãi, theo bản năng bắt lấy bóng đen mà ném thật mạnh.
Một quái vật màu đen bị nàng ta đẩy ngã ầm xuống đất.
Chính là quái vật nàng ta gặp lúc trước.
Quái vật màu đen bị quẳng xuống đất, thân thể run rẩy. Máu đen chảy ra.
Gia Cát Huân nhíu mày, nhìn thoáng xung quanh.
Ở phía xa, một thanh kiếm gãy cắm nghiêng dưới đất, cao vút trong mây.
Vô số quái vật màu đen từ trong khe hẹp dưới đất leo ra tuôn về phía lưỡi kiếm gãy. Ở chỗ Gia Cát Huân thi thoảng cũng ngẫu nhiên xuất hiện vài quái vật màu đen. Sau khi bò ra, bọn chúng cũng chú ý tới Gia Cát Huân. Graol Bọn chúng gào thét nhào về phía Gia Cát Huân.
Thế giới này bị áp chế, quái vật màu đen cũng vậy, bọn chúng chỉ có thể nương theo sức mạnh bản thân mà hành động.
Dù vậy, tốc độ của bọn chúng cũng cực kỳ nhanh, còn hung mãnh hơn cả dã thú bình thường.
“Quái vật xấu xí, đi chết đi!” “Cũng giống như tên hỗn đản kia, đi chết đi!”
Gia Cát Huân đang giận tới sôi ruột, đang lo không có chỗ nào phát tiết.
Bây giờ đám quái vật này xuất hiện vừa vặn làm công cụ cho nàng ta xả giận.
“Đi chết đi!”
Gia Cát Huân đấm một quyền nổ tung đầu con quái vật, máu đen vẩy ra.
“Cút đi!”
Nàng ta xách quái vật lên chỉ với một tay rồi đập mạnh xuống đất, cuốn lên bụi mù cuồn cuộn, quái vật kêu thảm, bị chia năm xẻ bảy.
Tố chất thân thể của Ma tộc vượt xa nhân tộc, không cách nào vận dụng linh lực, cũng không cách nào vận dụng pháp khí, dựa vào sức mạnh và nhục thân của mình, đám quái vật này không phải đối thủ của nàng ta, đâm ra bị giết đến mức tả tơi.
Nàng ta coi mỗi con quái vật trước mắt là Lữ Thiếu Khanh, sát khí ngút trời.
Từng quái vật đổ xuống trước mặt nàng ta, chia năm xẻ bảy, máu me tung tóe.
“Thứ đồ chơi hỗn đản!”
Gia Cát Huân càng giết càng phẫn nộ, hận ý, lửa giận bốc lên, nàng ta như một sát thần chủ động lao về phía quái vật màu đen. “Chết hết cho taf”
Bạn cần đăng nhập để bình luận