Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2129: Chương 2129

Chương 2129: Chương 2129Chương 2129: Chương 2129
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Quản Đại Ngưu không lo lắng lắm.
Hắn ta là dòng chính Thiên Cơ các, cho dù xảy ra chuyện, có Thiên Cơ các làm chôỗ dựa, hắn ta cũng sẽ không bị nguy hiểm gì.
Giản Bắc lộ ra vài phần bất đắc dĩ, thậm chí hơi thấy hối hận rồi.
Sớm biết vậy không nên để đại ca ra mặt.
Tuy nhiên, nghĩ lại, Giản Bắc lại thấy vui mừng.
Để Lữ Thiếu Khanh và ma tộc đánh nhau, Giản gia có thể đứng ngoài, đến lúc đó cho dù chết người, Giản gia cũng không cần chịu trách nhiệm trực tiếp.
Lại nửa ngày trôi qua, bên ma tộc cuối cùng cũng có người đến.
Dưới sự dẫn đầu của Chiêm Quý, đằng đằng sát khí đi tới. Là một nam một nữ.
Nam nữ đầu đằng đăng sát khí, mặt mũi tràn đầy sát khí, thân ảnh cao lớn mang đến cho những tu sĩ nhân tộc chung quanh áp lực nặng nà. “Là Loan Hi của Loan gia và Thôi Thanh của Thôi gia.” “Loan Hi, Hóa Thần hậu kỳ, nghe nói chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước vào Luyện Hư kỳ.”
“Thôi Thanh cũng không tệ, Hóa Thần trung kỳ, nhưng đã đánh bại mấy Hóa Thần hậu kỳ của nhân tộc chúng ta, sức chiến đấu cực kỳ kinh người.” “Hai người bọn họ cùng nhau đến, người bân trong phiền phức to rồi.”
“Đúng vậy, Loan gia và Thôi gia bên ma tộc liên thủ, áp lực cực lớn, ai dám chống cự? Cho dù là ngũ gia tam phái cũng không thể không tránh né mũi nhọn.”
Loan Hi cùng Thôi Thanh hai người đằng đằng sát khí tới đầy, nhìn nơi này bị linh khí hóa thành mây mù màu trắng bao phủ, thần thức đảo qua cũng không nhìn thấy bất kỳ tình huống gì bên trong. “Người đang ở trong đó sao?” Hai con ngươi của Loan Hi lộ ra tỉnh quang, mặt lạnh mở miệng, âm thanh như hàn phong thổi qua khiến Chiêm Quý không kìm được rùng mình một cái.
Thánh địa sau khi bị người ta đại náo, tính cách Loan Hi thay đổi, trở nên không thích cười, cả ngày mặt lạnh giống như ai thiếu nợ hắn ta linh thạch vậy.
Trong lòng Chiêm Quý nói thầm, xem ra lời đồn không sai, người từng đối đầu với Kế Ngôn phần lớn đầu học theo Kế Ngôn theo bản năng. Chiêm Quý gật đầu: “Không sai, người đang ở bên trong.” “Hơn nữa còn kêu gào, bao nhiêu người đến hắn cũng không sợ.”
“Hừ!” Loan Hi nhìn lướt qua bên trong, cuối cùng quả quyết phóng ra bước chân. Thôi Thanh nhịn không được nói: “Tùy tiện đi vào, có được không?”
“Sợ cái gì?” Loan Hi lạnh lùng lưu lại một câu, sau đó bóng dáng biến mất trong sương trắng.
Thôi Thanh cùng Chiêm Quý liếc nhau, không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì đi theo vào.
Chiêm Quý ổi theo sau lưng Thôi Thanh, vừa bước vào trong sương mù trắng, cảnh vật bên trong rộng mở trong sáng.
Đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy giọng Loan Hi truyền đến: “Kế Ngôn, đánh với ta một trận.” Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Móa, dám coi nhẹ ta?” Sau một khắc, khí tức Loan Hi bộc phát nhưng rất nhanh đã bị dập tắt, đồng thời âm thanh mang theo chấn kinh của Loan Hi truyền đến: “Ngươi.”
“Ngươi cái gì ngươi, ngồi xuống, hai tay ôm đầu.”
“Vãi, tên phế vật Chiêm Quý kia tìm đến cũng là phế vật.” Chiêm Quý giận dữ, nói xấu sau lưng người khác, ngươi có biết như vậy là chuyện rất bất lịch sự không? Chiêm Quý đi theo Thôi Thanh xông vào, nhìn thấy Loan Hi nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy. Thôi Thanh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nghiến răng nghiến lợi: “Lữ Thiếu Khanhf” Thôi Chương Minh bị Lữ Thiếu Khanh giết chết, Thôi gia cùng hắn thâm cừu đại hận.
Đáng ghét hơn chính là lúc ấy Lữ Thiếu Khanh còn dùng tên giả.
Thôi Thanh trước kia không tin nhân loại có thể vô sỉ đến mức như vậy.
Nhưng, sau khi gặp Lữ Thiếu Khanh, nàng ta tin rồi.
Lữ Thiếu Khanh chậc chậc hai tiếng: “Không phải chứ, sao lại là hai người các ngươi tới?”
“Luyện Hư kỳ ma tộc chết sạch rồi sao?”
Biết ta là Luyện Hư kỳ, vì sao còn dám phái Hóa Thần kỳ tới cửa vậy?
Ma tộc đều không có đầu óc sao?
“Nhưng mà, được rồi, các ngươi cũng đáng giá chút linh thạch.”
“Lấy ra, ngươi!”
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nói xong thì xuất thủ với Thôi Thanh.
Thôi Thanh theo bản năng muốn phản kháng, nhưng mà cho dù nàng ta là Hóa Thần kỳ, trước mặt Lữ Thiếu Khanh Luyện Hư kỳ vân giống như con gà con đợi làm thịt, bị Lữ Thiếu Khanh dễ dàng tóm được.
“Ngồi yên đó, chớ lộn xộn.” Cuối cùng ánh mắt rơi trên người Chiêm Quý, sắc mặt Chiêm Quý trắng bệch. Lữ Thiếu Khanh đứng từ xa tát lên mặt Chiêm Quý một cái.
“Chát” một tiếng, gương mặt vốn đã bớt sưng đi rất nhiều của Chiêm Quý lại sưng lên, khóe miệng rịn ra máu tươi. Sau khi đánh người xong, Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Nào, tiếp tục đi kiếm người cho ta.”
Tu sĩ vây xem bên ngoài sau khi thấy Loan Hi và Thôi Thanh đi vào lại một lần nữa bàn luận.
“Dòng chính Loan gia và Thôi gia đến đây đủ để tạo cho người bên trong áp lực thật lớn nhỉ?”
“Áp lực lớn như vậy, người ở bên trong cũng phải ngoan ngoãn thả người chứ?”
“Còn không phải sao, ai dám đắc tội một trong những gia tộc mạnh mẽ nhất ma tộc? Hơn nữa còn tới hai gia tộc.” “Không đúng, là ba, Kiếm Lan cũng ở trong đó.”
“Đúng vậy, dòng chính ba gia tộc mạnh nhất Thánh địa ma tộc, cho dù là ngũ gia tam phái cũng không dám đắc tội." “Ai, đâm lao phải theo lao, với tính cách ma tộc, người bên trong phiền phức rồi.”
Vào lúc mọi người ở đây đang nghị luận âm 1T, bóng dáng Chiêm Quý xuất hiện, một bên mặt hắn ta sưng to nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tất cả tu sĩ chấn kinh.
Loan Hi cùng Thôi Thanh tới cũng phải lưu lại.
Khí thế hung hăng tới đây vốn muốn cứu người không ngờ lại góp cả mình vào.
Điều này cũng làm cho các tu sĩ vây xem chấn kinh. Bên trong là người nào?
Làm thế này là đang đắc tội ba gia tộc mạnh mẽ nhất đấy. “Đây là anh hùng tộc ta!”
Có người phấn chấn hô to, lớn tiếng hò hét.
Ma tộc xâm lấn, chiến đấu đánh cho kịch liệt, tử thương vô số.
Đánh cho Thiên Cung môn đầu hàng, Yến Châu luân hãm hơn phân nửa, giết đến Trung Châu, giết đến mức vô số thế lực hủy diệt. Mị gia của ngũ gia tam phái cũng cấu kết với ma tộc, cổ vũ hung diễm của ma tộc. Giờ ma tộc đưa ra đàm phán ngưng chiến, bên nhân tộc này đã có rất nhiều người đồng ý.
Đặc biệt là những đại thế lực kia, càng dân đầu thỏa hiệp. Ma tộc đến Nhữ thành, hoành hành bá đạo, khiêu chiến khắp nơi, đánh cho nhân tộc bên này không ngẩng đầu được lên.
Những hành động này đầu khiến tu sĩ nhân tộc cảm thấy ma tộc cưỡi trên đầu mình đi ¡ đi đái, cảm thấy vô cùng ấm Ức.
Giờ có người không sợ ma tộc, tung ra phản kích khiến tu sĩ nhân tộc phấn chấn. Nhưng mài
Tu sĩ nhân tộc bên này vừa phấn chấn, bên cạnh liền có người lạnh lùng giội nước lạnh: “Đắc tội Thánh tộc ta, chất chắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận