Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1387: Ta là đệ đệ Tiên đế (tt)

Chương 1387: Ta là đệ đệ Tiên đế (tt)Chương 1387: Ta là đệ đệ Tiên đế (tt)
Tuy nhiên Tế thần dù sao cũng là Tế thần, mặc dù bị Lữ Thiếu Khanh chơi một vố suýt bị nổ chết, thực lực giảm mạnh nhưng cảnh giới bày ra ở đấy, cơ thể cao lớn bày ra ở đấy.
Bên này Lữ Thiếu Khanh sau khi né tránh công kích của một chân nhện, khi đang nắm chắc thời gian để phản kích thì đột nhiên một cỗ cảm giác nguy hiểm xông lên đầu.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, không nói hai lời liền trốn tránh.
Nhưng, hắn vẫn chậm mất một bước.
"vụt"
Một bóng đen từ chân nhện hắn mới né tránh xuất hiện, nhanh như gió lốc, giảo hoạt như rắn độc, từ trong bóng tối bắn ra đánh mạnh vào Lữ Thiếu Khanh.
"Ông nội ngươi."
Lữ Thiếu Khanh thấy rõ, là sương mù màu đen của Tế thần.
Tế thần thao túng sương mù màu đen bám trên chân nhện, nhân lúc hắn chưa sẵn sàng, phát động đánh lén, giống như quất một roi lên người hắn vậy.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được măng một câu, sau đó máu tươi điên cuồng bắn ra, cả người bị đánh bay như quả bóng chày.
Tương Quỳ ở xa kinh hãi, tiểu tử khốn kiếp này bị đánh bay rồi?
Có bị đánh chết không? Nhưng, trong lòng lại có một cảm xúc vui mừng khó hiểu là thế nào?
Lúc Tương Quỳ định đi xem Lữ Thiếu Khanh như thế nào thì đột nhiên ông ta cảm nhận được đột kích nguy hiểm.
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, rõ ràng là một chân nhện của Tế thần như cột chống trời đang rơi thẳng xuống Tương Quỳ.
Tế thần đang trong cơn tức giận cũng không quên sự tồn tại của Tương Quỳ.
Tương Quỳ dưới sự vội vàng chỉ có thể miễn cưỡng trốn tránh.
Tương Quỳ hiện tại đang trong tình trạng hết sức yếu ớt, bị chân nhện của Tế thần đập trúng cũng máu tươi phun tung †óe, bay ra ngoài.
Quả hồng nên bóp quả mềm trước, khi Tế thần đang định truy sát, giết Tương Quỳ trước thì trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến ba động, một hỏa cầu lớn từ trên trời giáng xuống, liệt hỏa hừng hực như mặt trời đè xuống tâm hồn người ta.
Nhìn thấy hỏa cầu thật lớn, Tế thần quá sợ hãi, trong đôi mắt to tản ra kia khó tin: "Tiên, Tiên Hỏa Cầu Thuật!"
Chân nhện của Tế thần điên cuồng đong đưa biểu hiện sự chấn kinh trong nội tâm ả ta.
"Ngươi, ngươi là ai!"
"Ta là đệ đệ Tiên Đết" Lữ Thiếu Khanh lau máu tươi bên khóe miệng từ phía xa trở về, đi đến trước mặt Tế thần gầm thét: "Ngươi thức thời tranh thủ thời gian đầu hàng đi, nếu không ta gọi đại ca ta tới, chỉ vài phút sẽ giết chết ngươi."
Đệ đệ Tiên Đế? Tế thần suýt nữa bị nước bọt chẹn họng.
Sao ngươi không nói ngươi là thiên đạo luôn đi?
Khoác lác, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Hai mắt Tế thần trợn tròn giống như hai ngọn núi nhỏ nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh.
Trên thân Lữ Thiếu Khanh như bao phủ một tầng mây mù khiến Tế thần không thể nhìn thấu, không thể phỏng đoán.
Trong lòng Tế thần có thể khẳng định là, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải nhân loại bình thường.
Làm gì có nhân loại bình thường có thể quỷ dị như vậy, sương mù màu đen không làm gì được hẳn, còn cả tảng đá uy lực kinh khủng, còn biết Tiên thuật. Hơn nữa sau khi bị ả ta đánh trúng, mặc dù là bị thương, nhưng vẫn nhảy nhót tưng bừng.
Đây là dáng vẻ người bình thường nên có sao?
Nguyên Anh kỳ nho nhỏ mà có thể chống đỡ được công kích Hóa Thần của ả ta, quả thực là không hợp thói thường.
Nhưng mài!
Tế thần cười lạnh, trong thần niệm tràn ngập khinh thường: "Thân thể yếu đuối của nhân loại sao có thể phát huy được uy lực của một chiêu này?"
Sau đó, chân nhện to lớn duỗi lên trời như quả bóng nổ tung, đâm rơi đại hỏa cầu.
Một kích toàn lực của Lữ Thiếu Khanh, đại hỏa cầu có thể hủy diệt ngọn núi cao trăm ngàn trượng bị ả ta nhẹ nhõm hóa giải. Phần bụng Tế thần nhúc nhích, một tấm mạng nhện màu đen phun ra ngoài như tấm lưới đánh cá bao phủ Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn bên trong.
Mạng nhện màu đen như tấm lụa mỏng của trời đất, bên ngoài lóng lánh quang mang hắc sắc, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn như trở thành tù binh của mạng nhện, con mồi của Tế thần.
Bên ngoài mạng nhện màu đen một tầng lưu quang phun trào, óng ánh sáng long lanh, trông rất đẹp mắt.
Bên dưới sự mỹ lệ này ẩn giấu nguy hiểm trí mạng.
Lữ Thiếu Khanh liên tưởng đến tập tính săn mồi của nhện, nhắc nhở Kế Ngôn: "Đừng để bị dính vào, nếu không phiền phức lớn đấy."
Dĩ nhiên Kế Ngôn biết sự quỷ dị của mạng nhện, hồi đáp hắn ta làm dĩ nhiên là huy kiếm.
Hai người một lần nữa xuất thủ, kiếm linh của hai thanh kiếm đồng thời nhảy ra.
Mặc Quân chống nạnh, ưỡn ngực lên, dương dương đắc ý: "Vô Khâu, lần này chúng ta phải thể hiện thật tốt."
Vô Khâu ngậm miệng, nó không nói gì, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát khí, giống như Kế Ngôn, chiến ý tăng vọt.
Mạng nhện run lên từng đợt, không ngừng thu nhỏ, mạng nhện toát ra sương mù màu đen mờ mịt, tử vong từ tám hướng hội tụ tới.
Nhưng, sương mù màu đen không những vô hiệu với Lữ Thiếu Khanh mà ngay cả Kế Ngôn cũng không làm gì được.
Kế Ngôn lạnh lùng đâm ra một kiếm, trước mặt kiếm quang sáng chói, sương mù màu đen như sương mù buổi sớm gặp mặt trời, trong nháy mắt bị bốc hơi, tiêu tán hầu như không còn.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn huy kiếm, công kích của hai người đều vô cùng cường hãn, sắc bén, dưới kiếm ý bạo liệt không gì không phá được.
Dù đây là tơ nhện do một Hóa Thần phun ra thì dưới hai thanh trường kiếm vẫn bị chặt đứt, phá hủy nhanh gọn.
Tế thân muốn lợi dụng mạng nhện vây chết hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, tiêu hóa hai người như con mồi.
Nhưng, sự cường hãn của hai người khiến Tế thân mình đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Ả ta phẫn nộ một lần nữa gào thét, tám cái chân nhện to lớn mỗi một lần từ trên trời giáng xuống, vội vã như gió, hận không thể gẫm hai người thành thịt nát. Mỗi một chân đạp xuống phát ra tiếng gió gào thét, cuốn khí lưu lên, tứ ngược chung quanh như gió lốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận