Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1949

Chương 1949Chương 1949
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Trước mắt, Hắc Thước chỉ mới lộ ra bản thể, lợi dụng tốc độ đã có thể đè đánh Kế Ngôn rồi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Kế Ngôn cầm cự không được
bao lâu.
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên rất là lo lắng, nhưng mà Tiêu Y bên cạnh lại nói với hai người các nàng: “Yên tâm, yên tâm, không có chuyện gì đầu.”
“Cứ xem là được.”
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên im lặng nhìn qua Tiêu Y,
Đã thế này rồi mà ngươi không hề lo lắng gì sao?
Tâm của ngươi thật là lớn. Doanh Thất Thất nhắc nhở Tiêu Y: “Tiếp tục như vậy, tình hình Đại sư huynh của ngươi không hay lắm đâu.”
Tiêu Y vẫn là câu nói kia: “Không có chuyện gì đâu.” “Phập!” Kế Ngôn xa xa lại một lần nữa bị Hắc Thước đánh trúng.
Doanh Thất Thất nhíu mày, vịt chết còn mạnh miệng sao? Doanh Thất Thất nhìn Hắc Thước lại một lần nữa đánh úp về phía Kế Ngôn thì cảm thấy đã chẳng còn bao nhiêu hi vọng.
Nàng ta nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian chữa thương. Thế cục không ổn, nàng ta cảm thấy mình khôi phục thêm một chút cũng có thể thêm chút phần thắng, mặc dù rất xa vời.
Nhưng, đây là chuyện của yêu tộc, yêu tộc không thể dựa vào người ngoài, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tuy nhiên ngay vào lúc Doanh Thất Thất nhắm mắt lại, Ma Nhiên bên cạnh bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng: “Cái gì?” Doanh Thất Thất mở to mắt, nhìn về phía chiến trường, lại nhìn thấy Hắc Thước đã ngừng lại, trên cánh của nàng ta nhỏ xuống vài giọt máu đen.
Bị thương rồi?
Sao có thể như vậy?
Doanh Thất Thất vội vàng dời ánh mắt nhìn về phía Kế Ngôn.
Nàng ta nhìn thấy trong phương viên mười trượng trở lại bên cạnh Kế Ngôn không gian như vặn vẹo, chung quanh như có những thứ vô hình đang ngọ nguậy.
Vô số kiếm ý tràn ngập, tựa như những con cá trong suốt. Trong lòng Doanh Thất Thất giật thót, thốt ra: “Lĩnh, lĩnh NÂU f€
Kế Ngôn một lần nữa ngạo nghề đứng đó, mặc dù quần áo trắng trên người dính máu tươi nhưng khí tức của hắn ta không hề suy yếu.
“Chỉ là lĩnh vực, cũng dám ngăn ta?” Hắc Thước hét lên một tiếng, lại một lần nữa hóa thành thiểm điện đánh tới. Lần này, tất cả mọi người đầu hết sức rõ ràng.
Sau khi Hắc Thước tiến vào lĩnh vực của Kế Ngôn, tốc độ không giảm, máu tươi bắn ra. Vô số kiếm ý đang giảo sát nàng ta.
Chưa đến thời gian một hơi thở, Hắc Thước quả quyết lui ra ngoài, trong ánh mắt của nàng ta mang theo chấn kinh.
Mặc dù phạm vi lĩnh vực của Kế Ngôn không lớn, cũng chỉ khoảng hơn mười trượng, chút khoảng cách này với nàng ta mà nói căn bản không tính là cái gì, chưa tới một hô hấp là có thể vượt qua được.
Nhưng bắt đầu từ khi tiến vào lĩnh vực, nàng ta cảm thấy mình đụng phải vô số kiếm ý công kích giống như cá ăn thịt người cắn xé, gặm nhấm.
Dường như có thể giảo sát nàng ta trong nháy mắt. Trực giác nói cho nàng ta biết, không lùi lại, không chết cũng phải trọng thương. Hắc Thước nhìn chằm chằm Kế Ngôn, phẫn hận không thôi. Kế Ngôn không am hiểu phòng ngự, nhưng lĩnh vực của hắn ta đủ để bù đắp phòng ngự không đủ của nàng ta.
Cho dù là bất kỳ vật gì tiến vào lĩnh vực của hắn ta đều sẽ bị kiếm ý sắc bén giảo sát. “Lĩnh vực?” Hắc Thước hét lớn một tiếng: “Ta cũng có!”
Tiếp theo, một cỗ ba động khuếch tán từ trên người nàng ta.
Bạch Thước hiện thân, lớn tiếng nhắc nhở Kế Ngôn: “Cẩn thận, lĩnh vực của ta có thể làm cho thời gian ngừng lại.” “Ta Hợp Thể kỳ có thể khiến thời gian trong lĩnh vực ngừng lại nửa hô hấp.”
“SItI"
Lời của Bạch Thước khiến mấy người Hung Trừ, Liều Xích hít một hơi lạnh.
Ánh mắt nhìn sang Bạch Thước tràn đầy sùng bái cùng kính sợ.
Tốc độ nhanh đến cực hạn là có thể nghịch chuyển thời không.
Bản thể của Bạch Thước là Tam Vũ Thước, tu luyện tới cảnh giới này, tốc độ đã cực nhanh.
Lĩnh ngộ lĩnh vực, lúc Hợp Thể kỳ đã có thể khiến thời gian trong lĩnh vực ngừng lại nửa hô hấp.
Lui một bước mà nói, lúc ở Luyện Hư kỳ, có thể khiến thời gian ngừng lại một nửa chừng đó cũng tương đương với vô địch rồi.
Ở loại cảnh giới này, một chút xíu thời gian, cũng đủ khiến bọn hắn làm được rất nhiều chuyện.
Bạch Thước chỉ nhắc nhở chứ không thể ngăn cản được bước chân của Hắc Thước. Gần như Bạch Thước vừa mới nói xong, một cái lồng vô hình rơi xuống bao phủ Kế Ngôn và lĩnh vực của hắn ta. Kế Ngôn cảm thấy thời gian như dừng lại một chút.
Đợi đến khi hắn ta lấy lại tỉnh thần, trên thân truyền đến cảm giác đau đớn.
Máu tươi lại một lần nữa bắn ra.
Lại một vết thương xuất hiện trước ngực của hắn.
Thời gian dừng lại một chút, Hắc Thước nhẹ nhàng xuyên qua lĩnh vực của Kế Ngôn, tung cho hắn ta một đòn mạnh.
Máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy ra, xuyên thấu qua vết thương mơ hồ nhìn thấy xương sườn của mình.
Chẳng những cơ thể bị thương mà đồng thời lực độ cường đại còn đụng bay hắn ta.
Hắn ta như một ngôi sao bang đập ầm ầm xuống mặt đất.
Đám người thấy cảnh này vô cùng lo lắng. Kế Ngôn sử dụng lĩnh vực coi như có thể chống đỡ được Hắc Thước.
Không ngờ rằng so về lĩnh vực, Kế Ngôn vẫn kém một nước.
Hung Trừ không kìm được thở dài: “Không còn cách nào khác.”
“Tiên bối khống chế lĩnh vực thật là đáng sợ, trừ phi ngang cấp, nấu không căn bản không ngăn cản nổi."
Hung Trừ không ôm bất kỳ hi vọng gì với Kế Ngôn.
“Muối tiền bối nếm còn nhiều hơn gạo hắn từng ăn, sao hắn có thể đấu với tiền bối được chứ?”
Không nói những cái khác, chỉ riêng kinh nghiệm chiến đấu đã mạnh hơn Kế Ngôn. Liễu Xích cũng âm thầm lắc đầu, khó lắm.
Đối thủ như vậy, rất dễ dàng khiến người ta nảy sinh tuyệt vọng.
Càng đánh càng ấm ức, cuối cùng, tuyệt vọng chiếm toàn bộ khiến người ta mất đi đấu chí.
Hắc Thước bên này cười ha ha: “Đấu với ta? Ngươi còn quá non.”
Vừa dứt lời, Hắc Thước lại một lần nữa hóa thành thiểm điện biến mất, thẳng đến Kế Ngôn.
Kế Ngôn là mục tiêu nhất định phải diệt trừ lần này. Nhân lúc hắn ta bệnh, đòi mạng hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận