Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1149: Nhẹ nhàng giải quyết

Chương 1149: Nhẹ nhàng giải quyếtChương 1149: Nhẹ nhàng giải quyết
Bóng dáng quái vật biến mất trong sương mù màu đen, như dung hợp với sương mù màu đen toàn vẹn trở thành một thể.
Kiếm quang rơi xuống, sương mù màu đen trong nháy mắt bị đánh thành hai nửa, nhưng rất nhanh lại dán lại cùng một chỗ.
Sương mù màu đen không ngừng biến ảo, như một sinh mạng thể, bị công kích, không ngừng biến hóa hình thể làm ra phản kích.
Từ xa nhìn lại, sương mù màu đen như nuốt một kiếm này của Kế Ngôn, đang vây công một kiếm này của Kế Ngôn.
"GừI" Âm thanh của quái vật từ trong sương mù màu đen truyền tới, cuối cùng sương mù màu đen như một vắt mì đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, bóng dáng của quái vật cũng xuất hiện lại.
Trên mặt quái vật hiện lên một tia đau khổ, chính diện ngăn cản một kiếm này của Kế Ngôn cũng không dễ chịu gì.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá quái vật từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện trên người quái vật màu đen không có vết thương nào.
Sương mù màu đen lợi hại vậy sao?
Có thể ngăn cản được một kiếm này của Kế Ngôn tính ra cũng không được mấy người.
"Tranh thủ thời gian giết chết nó đi" Lữ Thiếu Khanh lại đứng chỗ cũ thúc giục Kế Ngôn.
"Ồn ào quá!" Kế Ngôn quát to một tiếng, xuất thủ lần nữa, Vô Khâu kiếm lại lần nữa đâm ra.
Quái vật màu đen mặc dù thực lực tăng lên nhưng nó chắc chắn là quái vật, không có công pháp cáo minh.
Phần nhiều là dựa vào sức mạnh và tốc độ tự thân.
Sức mạnh to lớn, tốc độ cực nhanh, một thân lân giáp cứng rắn còn cả sương mù màu đen quỷ dị, đối với người khác mà nói, nó là một kẻ địch khó chơi.
Chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ mất mạng dưới lợi trảo của nó.
Đáng tiếc đối thủ của nó là Kế Ngôn, lân giáp cứng rắn trước mặt Kế Ngôn chỉ như tờ giấy, không có bao nhiêu tác dụng.
Còn về sức mạnh và tốc độ thì cũng không làm gì được Kế Ngôn. Cho dù có sương mù màu đen thì cũng không giúp quái vật có thêm được nửa điểm phần thắng.
Nhưng sương mù màu đen quỷ dị có thể giúp quái vật có tự tin đánh với Kế Ngôn một trận.
Nó điên cuồng thúc giục sương mù màu đen đại chiến với Kế Ngôn, mấy lần nương theo sương mù màu đen tránh thoát tất sát của Kế Ngôn.
Tuy nhiên dường như sương mù màu đen cũng có cực hạn, thôi động hết lần này đến lần khác, dưới sự sử dụng quá độ, màu sắc của sương mù màu đen nhạt đi, không còn là loại màu đen thuần túy như khi vừa mới bắt đầu nữa.
Thực lực quái vật cũng đang không ngừng hạ xuống, thậm chí dường như cảnh giới cũng giảm xuống theo màu sắc nhạt dân của sương mù màu đen. Cuối cùng, quái vật miệng phun máu tươi, rốt cuộc thôi động không ra sương mù màu đen nữa, ăn trọn một kiếm của Kế Ngôn.
"GừI"
Trong hai mắt quái vật lộ ra sợ hãi, quay người định chạy.
Lúc này nó đã không còn là đối thủ của Kế Ngôn, tiếp tục nữa chỉ có một con đường chết.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, nhìn quái vật xoay người bỏ chạy, ánh mắt lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Loại quái vật Tế tư này so với những quái vật gặp trước đó có khác biệt rất lớn.
Quái vật Tế tư trước mắt biết suy nghĩ, có lý trí, biết tiến lùi, chứ không giống loại quái vật kia chỉ biết cúi đầu lao thẳng tới. Lữ Thiếu Khanh nói thầm: "Xem ra những quái vật này chịu trách nhiệm tạo ra những quái vật kia?"
"Giống như kiểu kiến chúa trong bầy kiến?"
Ngay vào thời khắc Lữ Thiếu Khanh đang suy nghĩ, quái vật truyền đến một tiếng hét thảm, cơ thể bị đánh thành hai nửa trên không trung, máu đen phun ra tung tóe.
Bị đánh thành hai nửa, quái vật còn chưa chết, điên cuồng giấy giụa, phát ra âm thanh thê lương.
Mặt Kế Ngôn không cảm xúc, một lần nữa xuất kiếm, mấy kiếm trong nháy mắt, quái vật trở thành một đống thịt nát, tiếp theo bồi thêm một mồi lửa, đốt cháy sạch sẽ quái vật.
Sư đệ sư muội thích động tác này, thân là Đại sư huynh dí nhiên cũng không thể thiếu.
Sau khi Kế Ngôn giết chết quái vật, Lữ Thiếu Khanh lập tức biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện trong huyệt động của quái vật.
Hang động nơi này lớn hơn, rộng rãi hơn so với hang động ở bộ tộc Định Ất, bộ tộc Khê Bích.
Vách tường hai bên bóng loáng, có vết tích được con người mài qua, phía trên treo vài thi thể động vật, thậm chí hài cốt nhân loại cũng treo ở trên đó.
Ở chính giữa nhất của nơi này chính là truyền tống trận màu đen.
Truyền tống trận này còn lớn hơn truyền tống trận của hai bộ tộc kia, đường cong phác họa cũng đẹp hơn, nhìn rất có dụng tâm.
Lữ Thiếu Khanh đo lường một chút, phỏng đoán quy mô của truyền tống trận trước mắt có thể một lần truyền tống được khoảng mười lăm đến hai mươi người, có thể coi là truyền tống trận hạng trung.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh thấy vậy thì không kìm được cảm thán một tiếng: "Quả nhiên là bộ tộc lớn, đúng là khác biệt."
Tuy nói thế nhưng động tác trên tay Lữ Thiếu Khanh không chậm chạp. Một quyền nện xuống, nhắm chuẩn vào nhược điểm của truyền tống trận.
Cùng với linh lực mãnh liệt trào ra, không ngừng đánh thẳng vào nhược điểm của truyền tống trận cuối cùng truyền tống trận đã sụp đổ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy.
Sau mười mấy hô hấp, truyền tống trận cỡ trung này mới hoàn toàn biến mất. Lữ Thiếu Khanh cũng đặt mông ngồi dưới đất, bỏ vài viên đan dược vào miệng mới lấy lại sức được.
"Suýt nữa chết vì hết hơi!" Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vẫn còn sợ hãi võ ngực một cái.
Mặc dù là truyền tống trận cỡ trung nhưng linh lực cần quá nhiều, suýt chút nữa thì hút khô Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nghỉ ngơi một hồi, đứng lên, nhìn thoáng qua hang động, sau khi xác định không có gì khác, Lữ Thiếu Khanh võ tay: "Giải quyết xong."
Giải quyết truyền tống trận, coi như quái vật có viện binh cũng không thể tới đây được, có thể an tâm rồi.
Chỉ cần người ở bộ tộc Gia Đức này, ngoài hai cao thủ Nguyên Anh kỳ kia, những người khác không đáng nhắc tới.
Hơn nữa ban nãy quái vật cũng hút sương mù màu đen trong cơ thể nhiều người, gần như đã là một đợt toàn diệt người của bộ tộc Gia Đức.
Lữ Thiếu Khanh bọn hắn hiện tại có thể đi ngang ở bộ tộc Gia Đức này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận