Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 257 - Quả nhiên vẫn là ăn cướp tốt hơn



Chương 257: Quả nhiên vẫn là ăn cướp tốt hơnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nheo mắt lại, hắn cầm đi bán, chắc chắn sẽ không coi như pháp khí tam phẩm để bán.Nếu như Học viện Trung Châu thật sự giống như Ngao Lương nói, đến lúc đó giá trị của những lệnh bài làm chứng từ miễn thi này sẽ không thể đo lường. Đó đều là linh thạch trắng bóng, sáng lấp lánh đấy.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục vơ vét."Pháp khí cũng có không ít, pháp khí tam phẩm lại có ba món, đậu xanh, còn có một món pháp khí tứ phẩm, không hổ là gia hỏa đến từ Trung Châu."Mặc dù nói Giản Tiểu Du không phải dòng chính của gia tộc, nhưng đồ trong tay cũng không ít.Trong đó pháp khí tứ phẩm chính là một chiếc cầm, là vũ khí có tính công kích, giá trị ít nhất hơn mười vạn linh thạch.Lữ Thiếu Khanh nhìn mà hai mắt phát sáng.Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, hưng phấn nói: "Phát tài, phát tài."Hắn hưng phấn cướp đoạt Giản Tiểu Du xong, ánh mắt lại dừng lại trên người Ngao Lương. Giản Tiểu Du đã có thể để cho hắn vớt nhiều như vậy, cướp đoạt Ngao Lương một phen, chẳng phải là thu hoạch gấp đôi sao? Hạnh phúc gấp đôi?Bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, lòng Ngao Lương lập tức thắt lại.Hắn ta cảm thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh như muốn ăn người, muốn ăn hắn ta.Da đầu Ngao Lương tê dại, có chút muốn khóc.Ở Trung Châu, từ nhỏ đến lớn, hắn ta còn chưa từng gặp qua người như vậy.Thực lực cường đại, vô liêm sỉ, tham lam thành tính, làm sao có thể có gia hỏa như vậy chứ?Ngao Lương khó khăn nuốt một ngụm nước miếng: "Tiền, tiền bối, ngươi, ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dừng ở trên nhẫn trữ vật trên tay hắn, hai mắt tỏa sáng, giống như thấy được trân bảo tuyệt thế."Ngươi nói ngươi có rất nhiều linh thạch đúng không?"Giọng Lữ Thiếu Khanh sâu kín vang lên, thậm chí không thèm liếc hắn ta một cái, chỉ nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật của hắn ta.Giống như giây tiếp theo sẽ động thủ cứng rắn cướp đoạt.Ngao Lương chỉ muốn xuyên việt trở về cho mình một cái tát, ai bảo ngươi nói lung tung."Tiền, tiền bối! Ta, ta chỉ nói, nói hươu nói vượn thôi."Nói hươu nói vượn? Nói hươu nói vượn trước mặt ta sao? Ai cho ngươi lá gan đó?Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Ngao Lương, không vui nói: "Ta không cảm thấy ngươi nói hươu nói vượn, ngươi cũng nói, muốn thưởng ta một chút linh thạch."Nước mắt của Ngao Lương cũng sắp bị dọa ra.Mẹ nó, nếu biết ngươi lợi hại như vậy, đánh chết ta cũng không dám nói như vậy."Đến đây đi..." Lữ Thiếu Khanh lại vươn tay về phía hắn: "Thưởng cho ta đi, thưởng linh thạch cho ta."Bộ dáng vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh khiến Ngao Lương dâng ngụm máu tươi lên cổ họng.Ngươi là ai vậy? Thực lực ngươi mạnh như vậy, ngươi không quan tâm một chút thân phận của mình sao?Vì sao lúc ngươi nói để ta thưởng linh thạch cho ngươi, giọng điệu lại thông thuận như vậy?Thấy Ngao Lương chậm chạp không làm, Lữ Thiếu Khanh càng thêm bất mãn.Hắn đánh giá Ngao Lương, trong lòng cân nhắc có nên ra tay hay không. Nhưng mà trực tiếp ra tay cướp đoạt, dường như không quá phúc hậu.Dù sao người ta tới nơi này cũng là vì Đại sư huynh hỗn đản kia.Haiz, con người của ta vẫn là trạch tâm nhân hậu. Quên đi, cho hắn một chút gợi ý."Giao ra toàn bộ linh thạch trên người ngươi, ta sẽ thả các ngươi đi."Ngao Lương còn muốn nói gì đó.Nhưng Lữ Thiếu Khanh bổ sung một câu: "Còn beep beep nữa, đến cả ngươi ta cũng thu thập đấy."Ngao Lương không nói hai lời, sảng khoái giao toàn bộ hơn năm vạn linh thạch bên trong nhẫn ra.Hắn ta tận mắt chứng kiến Lữ Thiếu Khanh cướp đoạt Giản Tiểu Du như thế nào, giao ra linh thạch, hắn ta có thể giữ được những thứ khác.Không giao ra, tất cả đều không có.Bên nào nặng bên nào nhẹ, Ngao Lương vẫn tính toán rất rõ ràng."Được rồi." Lữ Thiếu Khanh thu linh thạch Ngao Lương đưa, vung tay lên, hào phóng nói: "Cút đi, ta không so đo với ngươi nữa."Ngao Lương đến cái rắm cũng không dám thả thêm, vội vàng mang theo Giản Tiểu Du nhanh chóng rời khỏi nơi này.Lúc tới, chỉ khí giương cao, lúc rời đi, chật vật không chịu nổi.Nhìn Ngao Lương chật vật rời khỏi nơi này, Lữ Thiếu Khanh nhịn không được thở dài.Ngao Lương và Giản Tiểu Du đến từ Trung Châu, giết hai người, không dễ chơi.Chẳng bằng cho hai người một chút đau khổ, phiền toái có thể mang đến cho Kế Ngôn cũng sẽ không lớn, Kế Ngôn có thể xử được.Hơn nữa nơi này là địa bàn Lăng Tiêu Phái, bằng không hai người đã sớm mất mạng rồi."Haiz, con người ta vẫn là quá mềm lòng. Thôi, thôi, nể tình Đại sư huynh, cũng không so đo với bọn họ."Sau đó mặt mày Lữ Thiếu Khanh hớn hở: "Quả nhiên vẫn là ăn cướp tốt hơn."Trên Thiên Ngự Phong, Tiêu Y nằm sấp trên bàn, tinh thần uể oải suy sụp.Một đêm buông xuống, trên mặt bàn trải hai tờ giấy trắng, mặt trên viết hai chữ tâm đắc, kế tiếp chính là một mảnh trống không.Một đêm trôi qua, nàng chỉ viết được bốn chữ."Không thể nào hạ bút được. Một vạn chữ, cái này nên viết như thế nào đây? Còn bao gồm cả năm trăm chữ ca ngợi Nhị sư huynh nữa, nếu ca ngợi Nhị sư huynh, Đại sư huynh cũng không thể bỏ qua được. Ta thật thảm mà!"Đầu đau muốn nứt ra, Tiêu Y thật sự không có tâm tư viết tiếp.Nhìn sắc trời, cùng đã hừng đông."Quên đi, ra ngoài dạo một chút, xem Nhị sư huynh đã trở về chưa.Đây đã là thói quen rồi.Mấy ngày này Kế Ngôn không ở nhà, Tiêu Y vừa rảnh rỗi liền chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh.Nhưng mà, lần này nàng đã vồ hụt, Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa trở về.Hai ngày trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng."Kỳ quái." Tiêu Y cảm giác rất kỳ quái: "Đều đã qua một ngày một đêm, sao Nhị sư huynh vẫn chưa trở lại? Đi đâu rồi?"Nếu nói Lữ Thiếu Khanh trốn tránh Hạ Ngữ, nhưng hôm qua Hạ Ngữ đã trở về rồi mà.Theo đạo lý mà nói, Lữ Thiếu Khanh hẳn là phải trở về mới đúng. Nhị sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận