Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 537 - Một kiếm kinh khủng



Chương 537: Một kiếm kinh khủngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ta đánh chết huynh trước đấy, có tin không?”Tương lai ma tộc, ta hóa thành ma tộc giết chết huynh trước.Lữ Thiếu Khanh giơ kiếm lên, đe dọa Kế Ngôn, sau khi dọa xong lại cầu khẩn: “Nhanh, động thủ. Hỗ trợ, đại ca, coi như ta van huynh. Pho tượng mạnh như vậy, huynh đánh nổ nó cũng coi như được giao thủ với cao thủ mà. Giờ chúng ta quá yếu, đừng làm bậy.”Pho tượng được dùng vật liệu cao cấp, cộng thêm khí tức ẩn chứa bên trong, với thực lực của hắn bây giờ căn bản không thể làm gì được pho tượng. Chỉ có thể trông cậy vào Kế Ngôn.Kế Ngôn nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh, trầm mặc một lát, suy tính một phen, nói: “Ta chỉ xuất thủ một lần.”“Được rồi, một lần thì một lần, nhưng đừng có lười biếng, phải toàn lực xuất thủ, sau một lần, huynh muốn làm gì ta không ngăn cản huynh nữa, dù huynh muốn xử cô nương này ta cũng xé quần giúp huynh.”Úc Linh nghe thấy thì giận dữ, đồ vô sỉ.Nàng ta giận quá bật cười, ngữ khí tràn đầy trào phúng: “Chỉ dựa vào sức các ngươi mà cũng muốn đánh nát pho tượng Thánh Chủ tự tay chế tác sao? Người ngốc nói mê, đừng mơ tưởng nữa.”Lữ Thiếu Khanh giận dữ chỉ vào Úc Linh: “Cô nàng đừng phách lối, chờ lát nữa ngươi sẽ phải khóc đấy.”“Đúng rồi.” Lữ Thiếu Khanh lập tức lại đổi sắc mặt, khôi phục lại bình tĩnh: “Thánh chủ các ngươi lợi hại chừng nào? Là Hóa Thần sao?”“Hóa Thần?” Úc Linh cười lạnh: “Thánh Chủ hùng tài đại lược, thực lực kinh người, thiên hạ vô song, há Hóa Thần có thể so sánh được?”Móa nó.Đầu Lữ Thiếu Khanh lại lớn hơn, không phải là Luyện Hư hay là Hợp Thể đấy chứ?Mệnh của ta khổ quá mà?Sao mà chỉ muốn nằm ngửa thôi cũng khó đến như thế?Ta trêu chọc phải ai vậy?Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lại thay đổi như sắp khóc đến nơi.Úc Linh nhìn thấy trong lòng thầm nói, tên này định trở mặt à?Trong một thời gian ngắn đã thay đổi mấy biểu cảm rồi.Lữ Thiếu Khanh đi thúc giục Kế Ngôn: “Nhanh lên, toàn lực đi, đừng lười biếng cho ta, bằng không ta với huynh không xong đâu.”Ngữ khí phách lối, thái độ cuồng vọng, không hề có dáng vẻ đang nhờ vả người khác làm việc.Kế Ngôn quát: “Ồn ào quá, đi sang một bên.”“Được.”Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức hấp tấp chạy sang một bên.Kế Ngôn chậm rãi bay lên bầu trời, không vội vã ra tay mà lẳng lặng đánh giá đại trận và pho tượng.Úc Linh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Kế Ngôn.Bề ngoài Kế Ngôn lạnh lùng phiêu dật, khí chất xuất chúng, cho dù là nhìn thấy hắn ta thì cũng đều sẽ gắn cho hắn ta cái mác cao thủ.Đây là lần đầu tiên Úc Linh gặp Kế Ngôn nhưng Kế Ngôn cho nàng ta cảm giác rất nguy hiểm, khiến nàng ta cảm thấy Kế Ngôn đáng tin cậy hơn Lữ Thiếu Khanh rất nhiều.Dạng người như Lữ Thiếu Khanh đã khủng bố như vậy thì càng đừng nhắc tới Kế Ngôn.Kế Ngôn đứng ở trên bầu trời, khoảng cách rất xa, ở trong mắt Úc Linh, Kế Ngôn trên trời chỉ lớn bằng một con chim, nhưng bóng dáng nhỏ bé ấy lại tạo cho nàng ta áp lực cường đại.Tuy nhiên nàng ta nhìn thoáng qua chung quanh, lại nhìn pho tượng một chút, trong lòng trấn tĩnh lại.Đây là pho tượng Thánh chủ chế tác, tuyệt đối không phải thứ hắn ta có thể phá hư.Kế Ngôn động rồi, Vô Khâu kiếm chậm rãi đưa ra, bình bình đạm đạm đâm ra một kiếm.Một kiếm hết sức bình thường, cho dù là Úc Linh hay Quản Đại Ngưu, theo bọn hắn nghĩ thì một kiếm này của Kế Ngôn hết sức bình thường.Dáng vẻ của nó phổ thông như một người mới học, vừa được chạm vào kiếm vậy.Quản Đại Ngưu không nhịn được thầm thì: “Nhìn cũng không lợi hại lắm.”“Ngu xuẩn!”Lữ Thiếu Khanh không kìm được mắng một câu, sau đó nét mặt của hắn trở nên vô cùng ngưng trọng.Quản Đại Ngưu không phục, ta nói thật mà, chẳng lẽ còn không cho phép ta được nói thật?Nhưng mà, sau một khắc, trời đất mây kéo gió cuốn, Vô Khâu kiếm trong tay Kế Ngôn sáng lên quang mang mãnh liệt, hóa thành một kiếm kinh thiên.Một kiếm này, như là một kiếm của tiên nhân, bộc phát ra kiếm quang không thể địch nổi, đánh nát tinh thần đầy trời, chém đứt tinh hà, tru diệt thế giới ngàn vạn.Lại như một kiếm bật nát hư không, vượt qua dòng sông lịch sử, chôn vùi thời gian vô tận, vỡ nát vô số thiên địa.Sắc mặt Quản Đại Ngưu hoàn toàn thay đổi, lại một lần nữa từ trên trời rơi xuống.Thời khắc này toàn thân Úc Linh cũng lạnh lẽo, linh hồn run rẩy, cả người không tự chủ được run lên.Úc Linh trơ mắt nhìn một kiếm này, khí tức huyền diệu, tối nghĩa khó hiểu, Úc Linh cảm nhận thấy ánh mắt của mình khó chịu.“Phụt!”Linh lực trong cơ thể bắt đầu trở nên hỗn loạn, linh lực trong cơ thể như nai con bị kinh sợ, tán loạn trong cơ thể, không cách nào bình tĩnh được.Cuối cùng, Úc Linh không kìm được miệng phun máu tươi, sắc mặt nàng ta trắng bệch, vội vàng cúi đầu, không còn dám nhìn.Một kiếm này đã vượt ra khỏi nhận biết của nàng ta, nàng ta mà còn dám nhìn tiếp thì sẽ chỉ khiến bản thân bị hủy diệt.Pho tượng dường như cũng cảm nhận được nguy cơ, quang mang đại thịnh, hào quang nồng đậm màu đỏ sậm bộc phát, như thông qua mặt trời màu đỏ, phương viên hơn mười dặm đều hóa thành một mảnh màu đỏ.Hào quang màu đỏ sậm hóa thành một tầng bình chướng, bên ngoài lưu quang chớp động như máu tươi, vô cùng chói mắt.Bình chướng rất dày mang đến cho Úc Linh cảm giác vô cùng an toàn, trong lòng Úc Linh không kìm được nhẹ nhàng thở phào.Không sao đâu.Trong lòng Úc Linh thầm nói.Sau một khắc, một kiếm này đã tới.Trong chốc lát, Úc Linh cảm giác được rung động dữ dội, tựa như thiên địa sụp đổ, tận thế, hết thảy đều rơi vào hủy diệt.Loại cảm giác khủng bố kia lại một lần nữa giáng lâm, Úc Linh quỳ trên mặt đất, thân thể lại một lần nữa rung lên trong chấn động.Lần này, nàng ta cảm nhận rõ ràng uy hiếp của tử vong.Kiếm quang không thể địch nổi, kiếm ý kinh khủng như phong bạo tứ ngược đại trận.Tấm bình chướng màu đỏ sậm trước kiếm quang không hề có chút tác dụng nào, như vỏ trứng bị đánh xuyên, vỡ vụn, lại một lần nữa hóa thành quang mang đỏ sậm đầy trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận