Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 452 - Coi như thế giới này vẫn bình thường



Chương 452: Coi như thế giới này vẫn bình thườngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh la hét, như phải chịu ấm ức cực lớn.Ngu Sưởng ôm đầu, tiểu tử khốn kiếp, ta đau đầu quá.Những người khác hai mặt nhìn nhau cười khổ không thôi.Thiều Thừa cũng dở khóc dở cười, mắng: “Khốn kiếp, đừng có giả ngu ở đây.”“Được rồi.” Nữ tu sĩ duy nhất, Ti Dao, cười, giọng bình thản, khí chất phu nhân thể hiện rõ, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tìm một vị trí để ngồi đi, con cũng là Nguyên Anh kỳ, chú ý hình tượng một chút.”Lữ Thiếu Khanh biết nghe lời, không tranh cãi nữa, vội vàng ngồi cạnh sư phụ mình.Đợi lát nữa nếu chưởng môn muốn đánh người thì sư phụ cũng có thể cản lại.Là đệ nhất phong chủ của ngũ phong, phong chủ Nguyên Vực Phong Lục Tế mở miệng đầu tiên, ông ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, con kể lại chuyện Quy Nguyên Các đi.”Vẻ mặt Lục Tế nghiêm túc, trong mắt mang theo hàn quang khiến lòng người sợ hãi, cảm thấy vô cùng áp lực.Chuyện lần này không phải chuyện nhỏ.Chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ dấy lên chiến tranh diệt phái giữa hai môn phái.Địa vị của Lục Tế trên thực tế là Phó chưởng môn, khi cân nhắc sự việc ông ta hoàn toàn đứng từ phương diện được mất của môn phái để cân nhắc.Lữ Thiếu Khanh dám pha trò trước mặt Ngu Sưởng, cũng dám giả ngu trước mặt các phong chủ khác nhưng chỉ duy có Lục Tế là ít nhiều hắn không dám đùa.Lục Tế là một người ăn nói nghiêm túc, Lữ Thiếu Khanh tin, nếu Lục Tế làm chưởng môn cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.Lữ Thiếu Khanh thành thật kể lại mọi chuyện.Từ thành Thiên Phỉ đến Phương gia, lại đến cuối cùng Thôi Luân, Thương Chính Sơ truy sát hắn, tất cả đều kể ra hết.Mặc dù Thiều Thừa đã từng kể lại, nhưng sau khi nghe chính miệng Lữ Thiếu Khanh nói hắn đã xử lý cả Thôi Luân và Thương Chính Sơ thì vẻ mặt mọi người không tránh được tăng thêm vài phần ngưng trọng.Thôi Luân thì không nói, Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng một, đối đầu với Kế Ngôn nói không chừng mới hai kiếm đã bị đánh bại.Thương Chính Sơ thì lại khác.Thương Chính Sơ thời niên thiếu đã danh chấn Tề Châu, là nhân vật phong vân một đời của Tề châu, mấy người bọn họ trước mặt Thương Chính Sơ cũng là hậu bối.Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng năm.Trong sáu đại Nguyên Anh kỳ của Quy Nguyên Các xếp hàng thứ ba.Trong Lăng Tiêu Phái cũng chỉ có Ngu Sưởng và Lục Tế có thể đánh thắng được.Người như vậy lại bị Lữ Thiếu Khanh một thiếu niên vừa bước vào Nguyên Anh kỳ xử lý.Quá mạnh.Mấy người Ngu Sưởng nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt đầy kinh ngạc, kiêng kị...Ti Dao và Tiêu Sấm là Nguyên Anh kỳ tầng ba, Cơ Bành Việt là Nguyên Anh kỳ tầng bốn, còn không bằng Thương Chính Sơ.Điều này phải chăng có nghĩa là Lữ Thiếu Khanh cũng có thể đánh thắng được họn họ?Sắc mặt Tiêu Sấm bên này như bị táo bón, tiểu tử này mạnh vậy.Vậy sau này chẳng phải ta không còn cơ hội giáo huấn hắn nữa rồi sao?Tiểu Y bị hắn dắt đi mấy tháng, nhân tiện còn về nhà lừa cả đại ca.Đại ca gửi thư, bảo ta tìm cơ hội giúp ông ấy báo thù.Haizz, đại ca à, khó chơi rồi.Ti Dao khẽ lắc đầu, tán dương một câu: “Vẫn là thanh niên các con lợi hại.”Lữ Thiếu Khanh đắc ý, hai hàm răng trắng nhe ra cười, mũi hếch lên: “Bình thường thôi, ngày thường con khiêm tốn quen rồi, tại lão già Thương Chính Sơ kia cứ nhất quyết đi tìm chết nên con chỉ đành tiễn hắn một đoạn.”Thiều Thừa không nói hai lời, một tay đánh vào ót hắn, mắng: “Đứng đắn một chút cho ta.”Tiêu Sấm thấy rất hâm mộ, nếu có thể được thu thập hắn như Thiều sư đệ thì tốt biết mấy.Cơ Bành Việt hỏi ra câu hỏi mọi người đều đang tò mò: “Thiếu Khanh, con làm như thế nào mà đánh bại được Thương Chính Sơ?”Nguyên Anh kỳ tầng một đối đầu với Nguyên Anh kỳ tầng năm, theo lẽ thường mà nói, Nguyên Anh kỳ tầng một Lữ Thiếu Khanh căn bản không có bất kỳ cơ hội nào đánh thắng được Thương Chính Sơ.Thậm chí, trước mặt cao thủ như Thương Chính Sơ, hắn muốn chạy trốn cũng phải tốn nhiều sức lực.Làm sao giết được Thương Chính Sơ, Lữ Thiếu Khanh cũng không hề giấu diếm, hắn nói ra hết.Nghe thấy là đồ tổ sư Kha Hồng đưa, mọi người giật mình.Nhưng cũng nhẹ nhàng thở phào.Cũng may, coi như thế giới này vẫn bình thường,Nếu như Lữ Thiếu Khanh chỉ là dựa vào bản thân mà có thể làm thịt Thương Chính Sơ thì sẽ khiến bọn hắn cực kì hoài nghi nhân sinh.Tiêu Sấm cũng cười, còn được, chưa đến mức không có cơ hội thu thập tiểu tử này một trận.“Được rồi.” Ngu Sưởng ngồi thẳng thân thể, biểu cảm nghiêm túc: “Mọi người nói xem, lần này nên làm sao bây giờ.”Quy Nguyên Các chết hai vị Nguyên Anh, chuyện này chắc chắn bọn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.Quy Nguyên Các chắc chắn sẽ trả thù, còn về phần trả thù như thế nào, đây mới là điều mọi người lo lắng.Lữ Thiếu Khanh nói thẳng: “Rất đơn giản, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, đi diệt bọn hắn đi.”“Mấy năm nay, Tề Châu khổ vì Quy Nguyên Các lâu như vậy rồi, đợi Lăng Tiêu Phái chúng ta vung tay hô to, quần chúng cùng nổi dậy, cùng tiêu diệt Quy Nguyên Các.”Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt nghiêm túc của Ngu Sưởng trong chốc lát trở nên hung hăng, trừng mắt Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử ngươi đừng nói chuyện.”Đều do tiểu tử ngươi gây ra chuyện này, bây giờ chúng ta đang đi chùi đít cho ngươi đây.“Không định như vậy à?”Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ thất vọng: “Vậy coi như chưa có gì xảy ra thôi.”“Quy Nguyên Các muốn xử lý con ở nơi không có ai, không cho mọi người tìm được chứng cứ. Giờ người của bọn hắn đã chết, bọn hắn cũng không dám nói là con làm.”“Không có chứng cứ thì sợ gì Quy Nguyên Các chứ?”Nghe vậy, sắc mặt của những người ở đây cũng không tốt hơn là mấy.Không có chứng cứ, Quy Nguyên Các dám động thủ trước thì sẽ không đứng vững chân về đạo nghĩa.Dù có thể nào thì cũng là Lăng Tiêu Phái chiếm lý.Trong lòng Thiều Thừa vui mừng, đồ đệ làm việc vẫn khiến người ta yên tâm: “Quyền chủ động ở trong tay chúng ta, hiện tại cứ chờ Quy Nguyên Các làm như thế nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận