Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 991. Người đầu tiên ra tay không ai ngờ tới



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhan Thục Nhã lạnh lùng nhìn bọn họ, trong thâm tâm cười lạnh thầm nghĩ.Ta ra tay à? Nói đùa, có chán sống mới làm thế.Thần thức kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh khiến cho đầu nàng ta đến giờ vẫn còn đau, giờ nói chuyện được cũng là nghiến răng chống đỡ đấy.Nàng ta tới đây vốn không định ra tay, huống hồ, với tình trạng lúc này, nàng ta cũng không ra tay được.Nàng ta tới đây để xem có chiếm được tí lợi lộc gì không thôi.Nàng ta nói với Khu Hồ và Hình Trì: “Hai vị, thời gian kéo càng dài, càng bất lợi với chúng ta.”Bên cạnh lập tức có người không đồng ý: “Lời này sai rồi, kéo càng dài, càng có lợi với chúng ta.”“Khẳng định bên dưới vẫn có người đang đi lên, chờ thêm đi.”Nhan Thục Nhã lạnh lùng ngắt lời người này: “Chờ thêm một đám người đến chia phần công lao này?”“Mà các ngươi không nên quên, còn có cả sư đệ của Kế Ngôn nữa. Đến lúc đó hai người bọn họ liên thủ, tất cả mọi người chúng ta ở đây cộng lại đều không phải đối thủ của bọn họ đâu.”Nhan Thục Nhã dám khẳng định Lữ Thiếu Khanh không có ở bên trong. Kế Ngôn chỉ có một mình. Đây là cơ hội rất tốt.“Hiện tại, tốt nhất là mọi người cùng nhau ra tay, không thể để hai người bọn họ gặp nhau.”Nhan Thục Nhã chỉ hy vọng đám người kia lập tức ra tay ngay, không cho Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh có cơ hội gặp nhau.Nhưng có người lại coi thường chuyện này.“Sư đệ của Kế Ngôn? Tên giả hỏa tên Trương Chính kia đúng không?”“Ta từng nghe nói về hắn rồi, chỉ là một gia hỏa tham lam nhát gan thôi, có thể lợi hại đến đâu chứ?”“Đúng đấy, đối thủ của chúng ta chỉ có một mình Kế Ngôn thôi.”“Nhan đại nhân, ngài ra tay trước đi, chúng ta theo sát đằng sau.”Nhan Thục Nhã chỉ muốn cho mấy tên đối nghịch với mình một chùy chết tươi.Nàng ta dứt khoát nói với Khu Hồ và Hình Trì: “Hiện tại vết thương của Kế Ngôn còn chưa lành, tranh thủ ra tay thôi.”“Nếu tiếp tục kéo dài, sẽ bất lợi cho chúng ta.”Khu Hồ và Hình Trì liếc nhau. Hai người cũng không tin Nhan Thục Nhã.“Nhan đại nhân, có vẻ ngài rất kiêng kỵ sư đệ của Kế Ngôn, cái tên Trương Chính kia ấy?” Hình Trì thử thăm dò: “Ngài từng gặp hắn rồi à?”Đâu chỉ từng gặp, còn từng đánh nhau rồi cơ.Đáng tiếc, không thể nói chuyện này ra được.Nhan Thục Nhã chỉ có thể tránh không trả lời, quay đầu đi chỗ khác: “Hắn không hề kém Kế Ngôn.”Lời này, người ta càng khó mà tin được.Khu Hổ cười ha hả: “Nhân tộc xuất hiện một Kế ngôn đã rất đáng gờm rồi làm sao có thể còn có người thứ hai?”“Xét về thiên phú thực lực, người Thánh tộc chúng ta mới là mạnh nhất.”Người Thánh tộc, đặc biệt là người sống tại Thánh địa, từ khi mới sinh đã được nghe dạy rằng Thánh tộc chính là chủng tộc hoàn mỹ nhất, Nhân tộc là chủng tộc thấp hèn, ti tiện, ngu muội, chỉ xứng làm nô lệ cho Thánh tộc, chỉ xứng làm nô dịch cho Thánh tộc.Nhân tộc có được một Thiên tài như Kế Ngôn kia đã tốt lắm rồi, làm sao có thể có người cùng sánh vai được nữa?Hình Trì lắc đầu, không thể hiểu nổi nỗi lo lắng của Nhan Thục Nhã, thậm chí còn âm thầm khinh thường.Trương Chính kia thì có gì mà đáng để lo lắng?Gã cười, như một vị nho sĩ đa mưu túc trí, ôn tồn lễ độ nhắc nhở Nhan Thục Nhã: “Nhan đại nhân, hiện tại mục tiêu chính của chúng ta là Kế Ngôn, chứ không phải sư đệ kia của hắn ta.”“Sư đệ kia của hắn ta cũng ở dưới Thánh địa, thế nào cũng có người đối phó với hắn, không cần chúng ta quan tâm.”Nhan Thục Nhã suýt nữa hét lên rằng sư đệ của Kế Ngôn lên từ lâu rồi.Nhưng lý trí vẫn cứng rắn ép nàng ta nhịn được.Nàng ta không thể, cũng không dám.Tới giờ Nhan Thục Nhã mới hiểu lời thề Lữ Thiếu Khanh ép mình lập xuống buồn nôn cỡ nào.Nàng ta không thể để lộ chuyện này ra, dù chỉ là một tí.Cho nên, tất cả mọi người ở đây đều không biết Lữ Thiếu Khanh đã lên trên từ lâu.Nhan Thục Nhã thở dài. Đám người này ở đây chỉ lãng phí thời gian, nàng ta muốn mò chút lợi lộc cũng không được.Được rồi, vẫn nên về thôi.Nhan Thục Nhã đang định rời đi bỗng một âm thanh vang lên: “Có thể nhường đường chút không? Các ngươi chặn ở đây rồi ta không đi vào được.”Âm thanh quen thuộc khiến cho Nhan Thục Nhã suýt nữa thì hét ầm lên.Lữ Thiếu Khanh đuổi nhanh đuổi chậm cuối cùng đã đuổi đến nơi.Vừa về đến nơi thì thấy có bao nhiêu người tập trung ở đây, xung quanh không có dấu hiệu xảy ra chiến đấu, khiến cho hắn không nghĩ ra được.Đám gia hỏa này vây ở đây làm gì vậy?Xem kịch à?Nghe thấy tiếng Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn vào hắn đang bay lơ lửng giữa không trung.Có người hô to: “Trương Chính!”“Là ta, Là ta.” Lữ Thiếu Khanh vẫy vẫy tay chào như hoa hậu, mỉm cười chào: “Xin chào mọi người.”Nhan Thục Nhã thấy Lữ Thiếu Khanh thì lại càng trợn trừng hai mắt.Đi vào Tuyệt Phách Liệt Uyên sao?Nhất định hắn đã biết mình bị lừa.Nhan Thục Nhã lẳng lặng bước sang lén nấp sau lưng Hình Trì, cố gắng để không bị Lữ Thiếu Khanh phát hiện.Trong số mọi người ở đây, có lẽ Nhan Thục Nhã biết thực lực của Lữ Thiếu Khanh thế nào.Những người khác đều chưa tiếp xúc với hắn, thậm chí có người mới thấy hắn lần đầu..Bọn họ nhìn chằm chằ Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt thay đổi. Thực lực người trước mắt đây không thể mạnh như Kế Ngôn phải không?Hình Trì rất khó hiểu: “Không phải hắn ở dưới chân núi sao? Sao lại lên đây rồi?”Nhan Thục Nhã nói: “Xem hắn thế kia thì hẳn đã lên Thánh sơn từ lâu rồi, nhất định hắn đã làm chuyện gì đó bị Thánh chủ phát hiện.”Khu Hổ lẩm bẩm: “Chắc hắn dễ đối phó hơn Kế Ngôn chứ hả?”Hơi thở của gã dần dần trở nên dồn dập, nhìn Lữ Thiếu Khanh như thấy được mỹ nữ.Quan hệ giữa Nhan Thục Nhã và Khu Hổ xem như không tệ, nghĩ một hồi, nàng ta quyết định vẫn nên để cho Khu Hổ một nhân tình, bèn nhắc nhở gã: “Tốt nhất ngươi không nên khinh thường hắn. Hắn không đơn giản đâu.” Hết chương 991.

Bạn cần đăng nhập để bình luận