Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1931

Chương 1931Chương 1931
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ban đầu vốn tiểu Hồng không coi tiểu Hắc ra gì.
Nha đầu trắng trắng mập mập, đánh không lại lão đại chăng nhẽ cũng đánh không lại nữ nhi của hắn?
Nhưng mà giao thủ một cái, tiểu Hồng kinh ngạc.
Cảnh giới của tiểu Hắc giống hắn ta.
Thực lực à, mạnh hơn hắn ta hiện tại.
Trên người hắn ta bị thương, không phát huy ra toàn bộ thực lực. Cho nên, chưa tới mấy lần, tiểu Hồng đã chịu một quyền của tiểu Hắc.
Đau đến mức hắn ta kêu ngao ngao, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: “Tiểu nha đầu, đừng phách lối, đừng ép ta sử dụng toàn lực. Mặc dù tiểu Hồng kêu gào rất lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến kêu ngao ngao. Tiểu Hồng rất ấm ức, hắn cảm thấy rõ ràng hắn ta có năng lực tránh được nhưng đối mặt với tiểu Hắc, hắn ta cảm nhận được một cỗ áp chế theo bản năng. Loại này áp chế như sâu tận linh hồn, không cách nào xua đuổi, cũng khó có thể phát giác được.
Mỗi lần muốn ra tay, đều vì vậy mà trì trệ một chút, cuối cùng dẫn đến bị tiểu Hắc đè lên đánh.
Không được, tiếp tục như vậy mặt chim này hoàn toàn mất sạch rồi.
Hắn ta vội vàng kêu lên: “Sư tổ, sư tổ, cứu mạng.”
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cầu tình Thiều Thừa, để Thiều Thừa ra mặt mới được. Nhưng Thiều Thừa cũng bị lời của Tiêu Y làm sợ ngây người. Mới hơn hai mươi năm không gặp, mình có thân đồ tôn rồi? Một nháy mắt, Thiều Thừa nước mắt tuôn đầy mặt, các vị tổ tiên Thiên Ngự Phong phù hộ.
Đồ đệ của mình rốt cuộc đã biết phải khai chi tán diệp sao?
Rốt cuộc Thiên Ngự Phong cũng có thêm người rồi sao? “Thiếu Khanh, làm tốt lắm.” Giờ khắc này Thiều Thừa thấy đồ đệ của mình vô cùng thuận mắt.
Đồ đệ không nghe lời nhất, làm người ta đau đầu nhất Thiên Ngự Phong đã thành gia lập nghiệp, khai chi tán diệp.
Thành gia tốt.
Thiều Thừa đột nhiên cảm thấy tảng đá trong lòng mình cuối cùng cũng rơi xuống. Lữ Thiếu Khanh im lặng, hắn trừng Tiêu Y một chút, Tiêu Y le lưỡi, ngoan ngoãn nói với Thiều Thừa lai lịch của tiểu Hắc.
Sau khi Thiều Thừa nghe xong, tảng đá rơi xuống đất trong lòng kia một lần nữa bị nhấc lên.
Ông trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh: “Nôn nóng, không chút tiến bộ.”
Tiểu Hồng nhìn thấy Thiều Thừa không để ý đến mình, không nói hai lời vọt tới tới bên cạnh Kế Ngôn: “Sư bá, cứu mạng.”
Kế Ngôn nhìn dáng vẻ tiểu Hồng, không kìm được nở nụ cười vui vẻ.
Ánh mắt nhìn hắn ta giống như nhìn hậu bối vậy.
Một nháy mắt, Kế Ngôn lão phụ thân phụ thể, mở miệng nói: “Được rồi, đừng làm rộn.” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy run rấy một chút: “Huynh lằng lơ à?
“Ngữ khí ôn nhu như vậy, sư phụ, người nhìn đi, huynh ấy đang lẳng lơ, mau đánh huynh ấy.”
Thiều Thừa thở phì phò nói ra lời trong lòng: “Ta muốn đánh ngươi.”
Lúc này, bức tường ánh sáng màu trắng đột nhiên lóe lên một quang mang, lỗ hổng được đóng lại, quái vật màu đen xa xa chậm rãi lui vào trong bóng tối, chờ đến đợt tiếp theo.
Tiêu Y thấy cảnh này, hiếu kì hỏi: “Sư phụ, chuyện gì xảy ra?”
Bức tường ánh sáng còn có ý thức sao?
Thiều Thừa thoáng nhìn chung quanh, cuối cùng ấn hai tay xuống: “Tất cả ngồi xuống đi, ta nói chuyện nơi đây cho các con biết.”
Tiêu Y thuần thục lấy ra một cái bàn, sắp xếp các loại quà vặt, tựa như đi dã ngoại, Thiều Thừa nhìn thấy rất cạn lời.
Mà khi ông nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không biết lấy đâu ra một cái gối, nằm dưới đất, ông suýt chút nữa không kềm chế được.
Tiểu tử khốn kiếp, tức chết người mà.
Tiêu Y ngồi xuống bắt đầu bóc linh đậu, nàng chỉ vào hai nữ tử từ nơi không xa xông tới, hỏi: “Các nàng là ai?” “Các nàng là Doanh Thất Thất vương tử Ưng tộc và Ma Nhiên vương tử thứ nhất của Tước tộc.”
Doanh Thất Thất?
Ma Nhiên? Mặc dù có suy đoán, nhưng mấy người Lữ Thiếu Khanh vân không kìm được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Y thì càng hiếu kỳ hơn, nàng hỏi: “Không phải nói hai người bọn họ là đuổi theo để giết tiểu Hồng sao?”
“Còn nữa, tiểu Hồng thật sự nhìn lén Doanh Thất Thất tắm à?”
Lời của Tiêu Y khiến Doanh Thất Thất và Ma Nhiên cách đó không xa trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.
Thiều Thừa nhìn thoáng qua tiểu Hồng: “Tự ngươi giải thích đi.”
Tiểu Hồng gãi đầu, buồn bực nói: “Đây hết thảy đều là hiểu lầm, ta bị Mặc Trường Dạ tính kế.”
Sau đó tiểu Hồng giải thích một phen mọi người mới hiểu ra.
Độ tinh khiết huyết mạch của tiểu Hồng không cao, trở thành vương tử hậu tuyển của Tước tộc, nhưng phần lớn người trong Tước tộc đầu đặt kỳ vọng cao vào tiểu Hồng, định bồi dưỡng tiểu Hồng. Tuy nhiên cũng có người phản đối, người của phái vương tử thứ ba Tước tộc, Ma Trị cực lực phản đối.
Cuối cùng Ma Trị cùng Mặc Trường Dạ cấu kết với nhau, nhắm vào tiểu Hồng.
Chẳng những tiết lộ đẳng cấp huyết mạch của tiểu Hồng ra mà còn cài bẫy hãm hại tiểu Hồng.
“Lão đại, ngươi nói ta có oan hay không, lúc ấy ta bị Mặc Trường Dạ lừa gạt đi một nơi, ai ngờ hai người bọn họ vừa hay đang cùng tắm ở đó.” Tiểu Hồng kêu oan.
Tiêu Y trừng to mắt: “Nói như vậy, ngươi không phải chỉ thấy mình Doanh Thất Thất tắm rửa mà là thấy cả Doanh Thất Thất và Ma Nhiên tắm rửa?”
Cái này cũng có thể giải thích rõ vì sao Ma Thuấn nói Ma Nhiên cũng cùng truy sát Hồng Khanh.
Cách đó không xa Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên đã muốn tìm cái lỗ để chui vào. Tiểu Hồng lần nữa kêu oan: “Không thấy gì cả, ta chỉ thấy bóng lưng của các nàng, những cái khác ta cũng chỉ...” “Không cho phép nói!” Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên xông lại, vừa tức vừa xấu hổ, rất muốn đánh tiểu Hồng một trận.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh nhìn dáng vẻ Doanh Thất Thất và Ma Nhiên, mặc dù tức giận, nhưng cũng có thẹn thùng, gương mặt đỏ gần như muốn chảy ra nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận