Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1495: Cho dù ngươi có

Chương 1495: Cho dù ngươi cóChương 1495: Cho dù ngươi có
đạo lữ thì vẫn là đồ tồi (tt)
Có ai lại khen bản thân thế không?
Da mặt đúng là rất dày.
Đương nhiên Ngao Đức không đồng ý để Lữ Thiếu Khanh đi vào, hẳn ta hừ một tiếng: "Vốn dĩ quan hệ của ngươi với Giản Nam đã không rõ ràng, không cần phải làm sáng tỏ."
"Ai nói ngươi có đạo lữ tương lai rồi thì sẽ không đi trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Hơn nữa, đấy chỉ là đạo lữ tương lai của ngươi, không phải đạo lữ chính thức. Lại nói, có đạo lữ thì sao, chuyện có mới nới cũ không phải không thể xảy ra."
"Giản Nam thuộc dòng chính của Giản gia, đại tiểu thư thiên tài, dung mạo có một không hai trong thiên hạ, ngươi dám nói mình không động lòng không?”
"Mọi người ngứa mắt hành động khốn nạn của ngươi, muốn dạy dỗ ngươi, thay Giản Nam trút giận.
Thật không hổ là dòng chính của Ngao gia, mặc dù thiên phú có hơi thiếu sót, nhưng ở phương diện khác thì không có gì để soi mói.
Mấy câu nói của hắn ta lập tức thay đổi hướng gió, một lần nữa kéo chủ đề về, nhắc nhở mọi người chuyện hôm nay là gì, khiến mọi người chuyển mũi dùi về lại Lữ Thiếu Khanh.
Chủ đề hôm nay là đánh chết thằng †ồi, giải cứu tiên nữ.
Bao Dịch thấy tình thế thay đổi theo hướng tích cực, ngay lập tức nhảy ra quát to: "Không sai, ta tuyệt đối không cho phép ai làm hỏng thanh danh của Nam muội muội."
Bao Dịch, người theo đuổi số một của Giản Nam, hắn ta vừa xuất hiện, những người khác cũng ồn ào kêu lên giận dữ.
Lữ Thiếu Khanh lại trở thành kẻ địch, hôm nay dường như không chết ở đây thì khó thoát thân.
Mạnh Tiêu đứng xem bên cạnh lại lo lắng.
Mặc dù tức giận Lữ Thiếu Khanh có đạo lữ tương lai, nhưng tình hình bây giờ vẫn khiến nàng ta không nhịn được mà thấp thỏm: "Phải làm sao đây? Có khi nào hắn sẽ gặp chuyện không?"
Quản Đại Ngưu vẫn rất vui vẻ: "Hôm nay, hắn ở đây không chiếm được chỗ tốt rồi"
"Ngao Đức với Bao Dịch rõ ràng là bắt tay để đối phó hắn, rắc rối lớn đây." Mạnh Tiêu bực bội giãm Quản Đại Ngưu một cái: "Cái đồ vô lương tâm, hắn đối xử tốt với ngươi như thế, ngươi quên rồi hả?"
"Ngươi còn nói mấy câu như thế, ta sẽ đánh ngươi."
"Hắn tốt với ta?" Quản Đại Ngưu suýt thì kêu oan: "Hắn đánh ta mập lên mấy cân thì có."
"Giờ hắn rơi vào nước này, còn không phải vì cái tính phách lối hay sao?"
Tán gái thì tán gái, còn dám rêu rao khắp nơi, đây không phải tự tìm phiền phức thì là gì?
"Ngươi nói lại coi?"
Mạnh Tiêu đã giơ lên nắm đấm của mình, chuẩn bị "thăm hỏi" Quản Đại Ngưu rồi.
Quản Đại Ngưu vội vàng nói: "Đừng kích động, hắn không chết được đâu."
"Có Giản Bắc, Giản Nam ở đây, hắn không chết được, có điều chắc phải chịu khổ một chút."
Đây cũng chính là lí do khiến Quản Đại Ngưu vui vẻ, chỉ cần không chết người, Lữ Thiếu Khanh bị dạy dỗ là cảnh hắn ta muốn xem nhất.
Phương Hiểu lại có ý kiến khác, nàng ta có lòng tin với Lữ Thiếu Khanh: "Ta từng nghe Tiêu Y muội muội nói, Lữ công tử chưa bao giờ làm việc gì vô nghĩa."
Mạnh Tiêu như tìm được tri kỷ, hai mắt phát sáng, vội vàng gật đầu, mái tóc được buộc thành hai búi cứ đung đưa lên xuống: "Không sai, ta cũng từng nghe Y muội muội nói câu này."
Quản Đại Ngưu không tin, bĩu môi: "Đến bây giờ hắn còn làm được gì nữa?" Lúc này, Ngao Đức lại lần nữa hét lớn: "Nhóc con, bao nhiêu người đang có mặt ở đây, ngươi đừng hòng qua loa cho có."
Ngao Đức tiến một bước ép sát: "Hôm nay ngươi không cho mọi người một câu trả lời thì chuyện này không xong đâu."
Phiền phức rồi đây!
Bất kể là Giản Bắc, Giản Nam, hay là nhóm người Tuyên Vân Tâm, bọn họ đều biết Lữ Thiếu Khanh gặp phải rắc rối lớn rồi.
Ngao Đức ép sát từng bước, Lữ Thiếu Khanh không đưa ra một lời giải thích hoàn hảo, hắn thật sự sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người.
"Mọi người còn lắm lời gì nữa, cùng ra tay đi."
"Đúng, không sai, xử lý hắn, cho hắn biết hậu quả của việc mạo phạm Giản Nam tiểu thư."
"Chúng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai khinh nhờn Giản Nam tiểu thư."
Người của Ngao Đức, Bao Dịch lại âm thầm xúi giục, quân chúng một lần nữa sục sôi.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, Lữ Thiếu Khanh lại quát to một tiếng, cứ như rống bên tai mọi người.
"Từ, từ từ đất"
"Ta, ta có thể cho các ngươi một lời giải thích."
Lữ Thiếu Khanh dường như hết sức kinh hoàng, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Ta, ta. ta dùng đạo tâm để, để thề."
"Thế, thế này có thể chứng minh được chưa?"
Mọi người trâm mặc, dùng đạo tâm để thề sao?
Hơi sơ sẩy, đạo tâm sẽ bị hủy, hoàn toàn trở thành phế nhân.
Chỉ những người hiểu Lữ Thiếu Khanh, ví dụ như Tiêu Y, mới lộ ra nụ cười vui vẻ, Tuyên Vân Tâm thì bĩu môi một cái.
Trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy khó chịu, hết cách rồi, ký ức từ xa lắc xa lơ đột nhiên hiện về, khiến nàng †a bất mãn.
Dùng đạo tâm để thề, đối với người khác mà nói thì tuyệt đối không dám tùy tiện làm thử.
Nhưng mà với Lữ Thiếu Khanh, chuyện này chẳng có áp lực gì.
Bấy giờ, Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng thề: "Ta lấy đạo tâm để thề, hiện tại ta với Giản Nam không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào hết, ta không theo đuổi nàng ấy, ta với nàng ấy chỉ là bạn bè bình thường."
"Ta còn có thể thề, ta tới đây, thật sự là để lấy lại trong sạch."
Giờ phút này, mọi người không thể không tin.
Không ai dám lấy đạo tâm ra làm trò đùa.
Mà sắc mặt của Ngao Đức, Bao Dịch thì cực kỳ khó coi.
Nếu như vậy, kế hoạch của bọn họ đổ sông đổ bể ư?
Lời thề của Lữ Thiếu Khanh đủ để nghiền nát tất cả những lời bịa đặt trước đấy.
Cái gì mà theo đuổi Giản Nam, cái gì mà mập mờ không rõ, cái gì mà con rể đến nhà, cái gì mà ở nhà chờ sinh, tất cả đều tan thành mây khói. Thấy mọi người im lặng, ánh mắt hướng về Lữ Thiếu Khanh dần trở nên bình thản, không còn kiểu tàn bạo như sắp đánh chết hắn.
Tuyên Vân Tâm hừ nhẹ một tiếng.
Một đám ngu xuẩn.
Ánh mắt nàng ta nhìn về Lữ Thiếu Khanh đứng phía xa trở nên phức tạp.
Cái tên này, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
"Ha ha." Đột nhiên, có người bật cười, mọi người nghe vậy nhìn theo, không ngờ là Bao Dịch đang cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận