Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1366: Chỉ là Tế thần, không cần phải nói

Chương 1366: Chỉ là Tế thần, không cần phải nóiChương 1366: Chỉ là Tế thần, không cần phải nói
"Nghĩ hay lắm, ngươi có biết trong nhãn trữ vật của ta có bao nhiêu linh thạch không?" Lữ Thiếu Khanh cảnh giác lùi lại một bước: "Ngươi đừng có nhắm vào linh thạch của tai"
"Hừ!"
Tương Quỳ khó chịu hừ lạnh. Ai thèm linh thạch của ngươi chứ.
Lúc này, phía xa xa có sóng không khí mãnh liệt trào dâng.
Tựa như thương khung bạo tạc khi thiên địa còn sơn khai vậy, trên bầu trời không ngừng bộc phát ra năng lượng kinh khủng.
Năng lượng kinh khủng như nước thủy triều liên tục không ngừng mở rộng, một tầng lại nối một tầng.
Năng lượng cường đại xé nát tầng mây, lộ ra bầu trời xanh thẳm.
Giờ đã là buổi tối, một vầng trăng máu treo lơ lửng trên cao.
Rải ánh sáng màu đỏ xuống mặt đất, cả thế giới như nhuộm một màu máu tươi đáng sợ, cũng tựa như muốn báo hiệu cho tương lai của nhân loại.
Kế Ngôn và Tế thần đã bắt đầu giao thủ.
Tương Quỳ thở dài, đảo mắt nhìn bốn phía, lại hỏi lại Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi xác định có thể giải quyết chứ?"
"Ngươi có thể không tin vào thực lực của ta, nhưng ngươi không thể không tin rằng ta sợ chết. Ta lôi ngươi ra đùa cũng không thể lôi cái mạng của ta ra để đùa." Thật sự là một tên hỗn đản.
Tương Quỳ thâm mắng trong bụng. Đến lúc này ông ta cũng chỉ có thể tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, đi bước nào hay bước nấy.
Lữ Thiếu Khanh nói cũng đúng, kẻ địch chính là Tế thần.
Ông ta hít sâu một hơi, nói với Tương Tư Tiên: "Các ngươi cẩn thận một chút."
Nhìn Tương Quỳ rời phi thuyền lao vọt lên, bọn quái vật bên ngoài bạo động.
Lúc này có một đoàn quái vật lao ra lao tới Tương Quỳ như một dòng nước đen thui.
"Hừi"
Tương Quỳ hừ lạnh.
Sóng vô hình khuếch tán, đám quái vật lao tới ông ta đều hóa thành màn sương máu.
Mặc dù Tương Quỳ đã bị thương, dù thực lực bị tổn thương nặng nề, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là Hóa Thần, đám quái vật lâu la này trước mặt ông ta chỉ là sâu kiến.
Bọn quái vật không ngăn được Tương Quỳ mà còn bị ông ta giết tới mức người ngã ngựa đổ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tương Quỳ rời đi.
Bọn chúng lại nhìn sang mấy người Lữ Thiếu Khanh.
Có thể cảm nhận được đám quái vật này đã tràn ngập lửa giận.
Bọn chúng muốn trả sự sỉ nhục mà Tương Quỳ đem đến cho mấy người Lữ Thiếu Khanh.
Cảm nhận được lửa giận của bọn quái vật, Tương Tư Tiên cùng Tả Điệp khẩn trương vô cùng. Mà Lữ Thiếu Khanh lại thản nhiên rời khỏi phi thuyền, bay lên trời hét lên: "Có ai ẩn nấp trong đó không? Ra đây!"
Lữ Thiếu Khanh vừa nói khiến cho bọn quái vật rối loạn tưng bừng, đổ dồn hết ánh mắt vào hắn.
"Làm sao? Là điếc, hay là sợ?" Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hét lên, thái độ cực kỳ phách lối: 'Đường đường là quái vật, mà không dám gặp một nhân loại như ta sao?"
"Ra đây, chúng ta đàng hoàng nói chuyện mấy câu."
Tả Điệp câm nín nhìn Lữ Thiếu Khanh, nhịn không được mà hỏi Tiêu Y: "Y muội muội, Nhị sư huynh của muội vẫn thế này à?"
Đối mặt ai cũng y như thế này, thật sự không sợ bị người ta đánh chết à?
Tiêu Y cười hà hà đắc ý: "Yên tâm đi, Nhị sư huynh có thể giải quyết bọn chúng."
Theo Tiêu Y, chỉ cần Nhị sư huynh của mình ra tay, đám quái vật này đều không đáng để lo.
Tương Tư Tiên ngạc nhiên trước sự lạc quan của Tiêu Y: "Y muội muội, muội †in sư huynh của mình vậy sao?"
"Đương nhiên, hai vị sư huynh của muội chưa bao giờ khiến muội thất vọng đâu. Hai tỷ rửa mắt mà đợi đi."
"Nhiều quái vật lắm đó." Tả Điệp không lạc quan được như Tiêu Y, có vẻ lo lắng nói: "Mà còn có cả quái vật cấp Nguyên Anh nữa. Không cần nhiều, chỉ cần bảy tám con thôi là chúng ta phải chạy trốn rồi."
Tương Tư Tiên trầm mặc, cũng đồng tình với Tả Điệp.
Ba người các nàng đều là Nguyên Anh sơ kỳ, Tả Điệp mạnh hơn một chút, là cảnh giới tầng hai, mình và Tiêu Y đều là tầng một.
Dù Lữ Thiếu Khanh có ở tầng thứ chín đi nữa, nhưng chỉ cần có ba đến bốn quái vật vây công cũng không phải là đối thủ của chúng.
"Ra đây, đừng để ta coi thường các ngươi." Lữ Thiếu Khanh tiếp tục kêu gào, gọi quái vật ẩn nấp bên trong ra.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp cực kỳ khó hiểu trước hành động này của Lữ Thiếu Khanh.
Để thủ lĩnh quái vật ra, chẳng lẽ muốn đấu đơn với quái vật à?
Lữ Thiếu Khanh gọi một lát, một đạo thần niệm truyền đến.
"Nhân loại thấp kém, ngươi đang gây hấn sao?" Đám quái vật tản ra, một con quái vật hình người thân cao một trượng xuất hiện.
Thực lực của quái vật càng cao, hình thể của chúng càng gần giống với nhân loại.
Con quái vật trước mắt này không khác gì nhân loại mặc một lớp da đen.
Không cân cảm nhận khí tức, chỉ nhìn vẻ ngoài của nó thôi, cũng có thể đoán được thực lực và cảnh giới.
Tiêu Y thấy bộ ngực quái vật hùng vĩ mà âm thầm nghiến răng: "Quái vật đáng ghét!"
Sau đó, nàng quơ nắm tay nhỏ cổ động cho Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, đánh chết nó đi!"
"Đánh chết lũ quái vật ghê tởm này đi!" Đúng là, quái vật còn cần cái kia làm gì?
Không biết xấu hổ.
Quái vật là Nguyên Anh tầng chín, thực lực cường hãn, tản ra khí tức cường đại.
Nó xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, hung ác nhìn hắn chằm chằm như một con ác thú dưới vực sâu.
Lữ Thiếu Khanh coi như không thấy cảm giác áp bách mà quái vật đem đến, mà dò xét đám quái vật sau lưng nó một lần nữa: "Lần này các ngươi có bao nhiêu quái vật Nguyên Anh tới đây?"
"Rống!"
Quái vật gào lên với Lữ Thiếu Khanh, thần niệm truyền đến: "Chỉ một mình ta thôi, đủ để giêt sạch đám nhân loại các ngươi rồi." "Không biết tự lượng sức mình!" Lữ Thiếu Khanh nói: "Ngươi chỉ là một Nguyên Anh nho nhỏ mà cũng dám kêu gào trước mặt ta à?"
"Bảo tất cả quái vật Nguyên Anh của các ngươi ra đây, xem ta đánh nổ các ngươi chỉ bằng một quyền."
"Ôi, sư huynh là Hóa Thần, ta cũng xem thường đám Nguyên Anh tép riu các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận