Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1029. Thiếu linh thạch của sư huynh ta còn nhảy nhót tưng bừng được, ngươi là người đầu tiên



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMộc Vĩnh khá là phiền muộn.Đàm Linh lại càng thụ sủng nhược kinh.Ấn tượng về Tiêu Y bay vèo lên tận trời, nếu không phải tình thế hiện tại không phù hợp thì nàng ta cũng muốn lập tức kéo Tiêu Y về nhà tâm sự nói chuyện, bồi đắp tình cảm đó.Khi không mắng người, Tiêu Y thật ngọt ngào đáng yêu.Khiến cho người ta không thể không yêu mà.Đàm Linh nhoẻn cười trả lời: “Ta tên Đàm Linh, à, là đồ đệ của Nhị trưởng lão của Thánh địa.”Trời ơi, phẩm vị của Nhị sư huynh vẫn cao cấp vậy sao.Trong lòng Tiêu Y sùng bái bội phục Nhị sư huynh một trăm lần.Thân phận các tỷ tỷ mà Nhị sư huynh cua được đều không đơn giản.“Linh tỷ tỷ!”Tiêu Y ngọt ngào gọi tỷ tỷ như tiểu muội muội đáng yêu nhà bên vậy.Thì Cơ cũng lại gần: “Tiêu Y muội muội, ta là Thì Cơ, là đồ đệ của Doãn trưởng lão, Lữ Thiếu Khanh đại nhân cũng có ân với ta.”Tiêu Y lại càng thêm giật mình.Tận hai người sao?Đại sư huynh không chém huynh sao?Ngay khi ngọn lửa bát quái đang cháy hừng hực trong đầu Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh mới tới dội cho nàng một gáo nước lạnh: ‘Bớt kéo quan hệ với mấy người Ma tộc đi.”“Họ là Ma tộc đấy, chúng ta là Nhân tộc, thế bất lưỡng lập, có phải muội muốn làm Nhân gian không? Nếu vậy, ta sẽ giết muội ngay lập tức!”Tiêu Y ôm đầu, thè lưỡi chớp chớp mắt với hai nàng kia.Tỏ ý là, ta chẳng có cách nào khác.Nhị sư huynh không cho ta nhiều lời.Lữ Thiếu Khanh hung tợn nói với Đàm Linh: “Ngươi mau trả linh thạch cho ta, nếu không ta sẽ xử lý ngươi!”Đàm Linh hừ lạnh: “Ngươi có thể thử xem, sư phụ ta có thể tới bất kỳ lúc nào.”Lữ Thiếu Khanh phẫn hận khinh bỉ: “Bình sinh ta hận nhất gia hỏa không đánh được thì dọa người khác.”Đàm Linh cũng phẫn hận không thôi: “Bình sinh ta hận nhất là tên hỗn đản lừa người.”Trong lòng Đàm Linh rất muốn chửi ầm lên thô bạo, ngay từ lần đầu tiên gặp Lữ Thiếu Khanh đã lừa nàng ta.Đến cuối cùng hắn vẫn lừa nàng ta. Nếu không phải bị Thánh chủ phát hiện, nàng ta cũng không biết hắn đã chuồn êm lên núi làm ra chuyện lớn như vậy.Tiêu Y ở bên cạnh vểnh tai hóng hớt, lửa bát quái cháy hừng hực.Quả nhiên mà!Chắc chắn giữa Nhị sư huynh và vị Linh tỷ tỷ này có bí mật không thể cho ai biết. Vì yêu sinh hận, vì yêu sinh hận mà.Tiêu Y lắc lắc đầu, hai mắt xoay chuyển vòng vòng.Nàng rất muốn lôi kéo Đàm Linh hỏi cho rõ ràng.“Ai lừa ngươi?” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Đàm Linh vặn lại: “Tốt nhất ngươi nên nói cho rõ ra, nếu không ta và ngươi không xong đâu, cái nồi oan này thối lắm.”“Còn nữa, các ngươi tới đây làm gì? Cũng muốn ngăn cản ta về nhà sao? Nếu thế thì đừng có trách ta không khách khí với các ngươi.”Đàm Linh lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi cảm thấy mình có thể trốn được à? Nếu còn muốn mạng, tốt nhất ngươi bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi.”“Chỉ cần ngươi đầu hàng, ta có thể cầu tình với sư phụ tha cho các ngươi một mạng.”Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Không vội, chờ đến khi ta đánh không lại đã hẵng nói.”Mọi người nghe được lời này, dù là Mộc Vĩnh cũng bực mình, sắc mặt khó coi.Trong số đệ tử Thánh tộc cùng thế hệ, Kiếm Nhất, Loan Hi đều không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì thôi đi.Chương Minh cũng chết thảm trong tay Lữ Thiếu Khanh.Từ khi lệnh truy sát được ban ra cho tới giờ, bên Thánh tộc không chiếm được tí lợi thế nào, quả thực khó mà khiến cho hắn tâm phục mà đầu hàng.Đàm Linh tức giận. Tên hỗn đản này còn không hiểu rõ tình thế à?“Hỗn đản, ngươi đừng có tưởng Thánh tộc yếu.”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nói thẳng nói thật: “Thánh tộc không tệ, nhưng mấy người các ngươi quá yếu.”Đàm Linh càng tức đến nổ phổi, đến mức không nói nên lời.Mà lúc này, Kiếm Lan đã tỉnh lại, giãy dụa đứng dậy, nàng ta đã bị hạ cấm chế, linh lực biến mất, giống như người phàm vậy.Vết thương khiến cho khuôn mặt nàng ta vặn vẹo.“Tên… tên nhân loại đáng chết, mau thả ta ra, nếu không….”“Đánh đi!” Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y.Tiêu Y nói với tiểu viên hầu: “Đánh đi, cho nàng ta ngậm miệng lại.”Tiểu viên hầu và tiểu bạch hổ rất tích cực, một vuốt khỉ một vuốt hổ tát mạnh vào hai bên mặt Kiếm Lan.Chát!Kiếm Lan bị tát nổ đom đóm mắt, vết máu chảy dọc ngang, son son phấn phấn trên mặt bị cào đi mất một tầng.“A!”Kiếm Lan hét thảm.Nàng ta giận dữ nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Đừng có khinh người quá đáng!”“Ngươi nói cho nàng ta biết rõ tình cảnh bây giờ của mình đi, bớt kêu gào cho ta!” Lữ Thiếu Khanh nói với Kiếm Nhất: “Nếu không, có thể ta sẽ giết nàng ta đấy!”Mấy lão già của Kiếm gia chắc hẳn sẽ không vì loại đệ tử phế vật như Kiếm Lan mà tự mình ra mặt đi.Kiếm Nhất trầm mặc. Tư vị làm tù binh thật không dễ cảm thụ.Mộc Vĩnh hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”“Đương nhiên là đàm phán. Ta là người yêu hòa bình, không thể nhìn cảnh chém chém giết giết.”Oành!Một đạo kiếm khí kinh khủng ập tới, kiếm quang óng ánh.Thôi Thanh cùng mấy vị Nguyên Anh của Thôi gia đều bay ngược trở lại, suýt phụt máu tươi.Kiếm ý sắc bén khiến họ phải chịu nhiều đau đớn.Thôi Thanh tái mét, hoảng sợ nhìn Kế Ngôn trên trời tựa Kiếm Thần tự cửu thiên, không thể ngăn được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.Quá mạnh. Nàng ta cùng Nguyên Anh trong tộc liên thủ, sáu Nguyên Anh vây công vẫn không thể làm được gì Kế Ngôn.Sáu người, chết mất ba, còn lại ba người bọn họ cũng bị thương nghiêm trọng.Chẳng lẽ chênh lệch của một cảnh giới nhỏ lại lớn đến vậy sao? Hết chương 1029.

Bạn cần đăng nhập để bình luận