Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 230 - Cầm pháp khí nhị phẩm đến dọa người sao



Chương 230: Cầm pháp khí nhị phẩm đến dọa người saoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐỗ Tĩnh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đi lên, đắc ý cười lên.Ánh mắt tràn đầy oán hận, trong lòng tràn đầy sát ý.“Giỏi, giỏi, cuối cùng ngươi cũng dám bước ra rồi.”“Ta còn tưởng ngươi sẽ lén lén lút lút không dám bước ra đấy chứ.”Trong lòng Lữ Thiếu Khanh bên này một bụng lửa giận.Bị ép giao lưu, cái cảm giác này ai có thể trải nghiệm được chứ?“Còn sủa tiếng chó à?”Trong tay Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt xuất hiện ba kiện pháp khí, hung tợn nhìn chằm chằm Đỗ Tĩnh: “Cho ngươi một cơ hội, cút ngay xuống dưới, ta không giết chết ngươi."Tiêu Dũng sững sờ, đây không phải thứ ông đưa cho Lữ Thiếu Khanh sao?Bao gồm cả hai món pháp khí của Thiều Thừa và Kế Ngôn.Món đưa cho Lữ Thiếu Khanh là mâm tròn phòng ngự, đưa cho Kế Ngôn là quạt xếp, đưa cho Thiều Thừa là một cái ngọc tỉ.Ngoài mâm tròn thì quạt xếp và ngọc tỉ chỉ có thể coi là pháp khí mang tính phụ trợ.Chúng sẽ không phát huy bao nhiêu tác dụng trong cuộc chiến hiện tại.Có lẽ hắn định lấy ra để hù dọa Đỗ Tĩnh?Tiêu Dũng đoán vậy.Những người xung quanh thấy Lữ Thiếu Khanh lấy ra ba món pháp khí thì không ít người cười ầm lên.“Lăng Tiêu Phái đúng là nghèo rớt mồng tơi, đệ tử thân truyền mà chỉ có chút pháp khí ấy thôi sao?”“Còn chẳng bằng nha đầu tên Tiêu Y vừa rồi.”"Trên tay nàng tốt xấu cũng có hai kiện pháp khí tam phẩm, tốt hơn so với Lữ Thiếu Khanh này nhiều.”“Ôi, các ngươi không biết à, Lữ Thiếu Khanh là người được xưng là nỗi sỉ nhục của môn phái, chắc chưởng môn muốn đì chết hắn cho nên không cho đồ gì tốt chứ gì?”“Cũng đúng, có thể ở lại môn phái coi như hắn may mắn rồi…”“Nhưng mà, pháp khí nhị phẩm với đệ tử thân truyền đại phái mà nói vẫn rất keo kiệt…”“Hơn nữa toàn là pháp khí phòng ngự hoặc pháp khí mang tính phụ trợ, keo kiệt chết đi được.”Pháp khí nhị phẩm đối với đệ tử hạch tâm, đệ tử thân truyền của đại phái mà nói đúng là rất keo kiệt.Tiêu Dũng nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, cúi đầu không dám đáp lời người khác.Đây là pháp khí ông ta tặng, giờ xem ra thật sự là đã hơi keo kiệt một chút.Lễ vật ông ta tặng đều là pháp khí nhị phẩm, uy lực không lớn.Chẳng còn cách nào khác, Tiêu gia là gia tộc mới nổi, nội tình không bằng các gia tộc khác.Đồ có thể tặng cũng chỉ có những thứ này.Khụ khụ, lễ nhẹ nhưng tình nặng, hi vọng đến lúc đó Thiều Thừa tiền bối và Kế Ngôn công tử đừng so đo.Đỗ Tĩnh thân là đệ tử đại phái, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh là đệ tử thân truyền mà chỉ lấy ra pháp khí nhị phẩm trong lòng không kìm được nảy sinh sự đồng tình.Cuộc sống của nỗi sỉ nhục môn phái này có vẻ rất thê thảm.Chỉ có thể lấy ra được pháp khí nhị phẩm thôi sao?Bên Quy Nguyên Các.Tang Thiệu nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ lấy ra được pháp khí nhị phẩm dọa đồ đệ mình liền cười nhạo:“Haha, hóa ra đây là chỗ dựa để hắn càn rỡ đấy sao?”“Không phải hắn nghĩ pháp khí nhị phẩm là lợi hại nhất rồi chứ?”Thương Chính Sơ cũng lắc đầu, cạn lời với hành động này.Pháp khí nhị phẩm dọa người của mấy tiểu môn phái, tiểu gia tộc thì còn được.Sao có thể dọa được Đỗ Tĩnh xuất thân đại phái?Mặc dù Đỗ Tĩnh là Trúc Cơ kỳ nhưng trong tay hắn ta cũng có pháp khí tâm phẩm, hơn nữa không chỉ có một kiện.Lữ Thiếu Khanh lấy pháp khí nhị phẩm ra, trong mắt đám người Quy Nguyên Các là đang múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình.Tuy nhiên trong tiếng cười, mấy đệ tử Quy Nguyên Các như Trương Tòng Long, Trương Chính thì không hề cười.Thậm chí Trương Tòng Long nói: “Có gì quái lạ.”Người khác không biết, nhưng Trương Tòng Long hắn ta biết.Trong tay Lữ Thiếu Khanh có mấy vạn linh thạch, đừng nói pháp khí nhị phẩm, cho dù pháp khí tam phẩm, thậm chí pháp khí tứ phẩm hắn cũng có thể mua được.Nhưng vì sao hắn chỉ lấy ra pháp khí nhị phẩm chứ?Hắn muốn làm gì?Nếu như muốn dùng pháp khí nhị phẩm vì sao không có pháp khí tính công kích?Hắn ta nhớ đến sự giảo hoạt của Lữ Thiếu Khanh.Trương Tòng Long nhắc nhở Tang Thiệu một câu: “Tang sư thúc, bảo Đỗ sư đệ cẩn thận một chút.""Đối thủ của hắn không phải dễ trêu."Tang Thiệu cảm thấy kỳ lạ: “Sao lại nói như vậy?”Có vẻ như Trương Tòng Long rất chú ý đến tiểu tử kia.Trương Tòng Long không giải thích quá nhiều, chỉ nói một câu: “Bảo hắn cẩn thận một chút, nếu không hắn sẽ nếm mùi đau khổ.”Tang Thiệu không để lời của Trương Tòng Long trong lòng.Ông ta cười haha nói: “Tòng Long, mặc dù Đỗ Tĩnh không thể bì với con nhưng nó cũng là đồ đệ ta dạy bảo ra, không có vấn đề gì quá lớn đâu.”Trong lời nói của ông ta tràn ngập lòng tin vào đồ đệ Đỗ Tĩnh, cũng tràn ngập lòng tin với bản thân.Đồ đệ ông ta dạy bảo ra có thể kém chừng nào chứ?Trương Tòng Long trầm mặc, không tiếp tục thuyết phục.Dù sao hắn ta cũng đã nhắc nhở, nghe hay không là chuyện của Tang Thiệu.Tương tự như vậy, bên Song Nguyệt Cốc.Một người phụ nữ trung niên thân mặc váy dài tử sắc, trên mép váy thêu những cánh hoa nhỏ, gương mặt xinh đẹp nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt có thêm vài phần yêu thương.“Không có Thiệu sư đệ và Kế Ngôn nên cuối cùng nó cũng phải bước lên sàn rồi sao?”An Thiên Nhạn, Tam trưởng lão Song Nguyệt Cốc, thực lực Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng bốn.Lần này người Song Nguyệt Cốc không tới nhiều, trưởng lão chỉ có một bình bà.Hạ Ngữ nghe sư thúc mình nói vậy liền nhìn sang An Thiên Nhạn: “An sư thúc, người cũng biết Lữ sư đệ?”An Thiên Nhạn gật đầu, nụ cười hiền hòa, ưu nhã cao quý: “Thiều sư đệ từng nói với ta, mặc dù chỉ là thuận miệng nhắc tới nhưng ta có thể nhận ra được sự tự hào trong giọng nói của Thiều sư đệ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận