Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 728 - Ngươi chết đi



Chương 728: Ngươi chết điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Hứ!" Lữ Thiếu Khanh nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Mẫn Phiên, hết sức khinh bỉ. Hắn bĩu môi, cái vẻ mặt này hắn lại quen quá."Ta cho ngươi thêm một trăm nghìn cân linh cốc, có chỗ linh cốc này, bộ lạc của ngươi có thể tiến thêm một bước trên đà lớn mạnh."Úc Linh đứng bên cạnh thầm lắc đầu, ngây thơ thế?Người Tang Lạc sẽ vì chỗ lương thực của ngươi mà khom lưng hay sao?Nhưng mà Mẫn Phiên lại cười gian xảo: "Hai trăm nghìn, ta mang hết Tốn Ma thạch bộ tộc cho ngươi."Dáng vẻ mặc cả cực kỳ giống gian thương, khiến Úc Linh trừng mắt ngạc nhiên.Đây là dã nhân mà não chỉ bé bằng một sợi dây trong lời đồn ư?Lữ Thiếu Khanh cũng bật cười, hắn cũng có điều kiện: "Một trăm năm mươi nghìn cân, có điều ngươi phải dẫn ta đến chỗ các ngươi tìm thấy loại đá này.""Đồng ý!""Ha ha."Hai người nhìn nhau, sau đó cười lớn, âm thanh vang vọng trong căn phòng đơn sơ.Đầu Úc Linh có hơi choáng váng.Đơn giản vậy thôi sao?Chỉ thế mà hai người các ngươi đã chấp nhận rồi?Coi như Úc Linh đã hiểu tại sao người Tang Lạc không ném bọn họ lên vỉ nướng mà lại đối xử với hai người như khách tới nhà.Hoá ra trong này có gian tình, gian tình vượt thế giới.Hai người kia vẫn đang ha ha cười lớn, trong mắt bọn họ loé lên ánh sáng.Úc Linh nhìn bọn họ, cảm giác giờ phút này hai người rất giống nhau, chẳng khác nào hồ ly gian xảo.Sau khi hai bên đã giao hẹn xong, Lữ Thiếu Khanh ném một cái nhẫn trữ vật cho Mẫn Phiên, Mẫn Phiên cầm lấy kiểm tra một hồi, lại trở về làm đại hán cười ngu.Lữ Thiếu Khanh cũng nhận được rất nhiều Tốn Ma thạch như mong muốn, trừ Tốn Ma thạch để chế tạo cung tên, còn đâu người Tang Lạc đem hết Tốn Ma thạch trong tộc bọn họ cho Lữ Thiếu Khanh.Phần lớn chỉ to bằng ngón cái, viên to nhất cỡ một nắm tay cũng chính là khối trong tay Mẫn Phiên.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hơn trăm viên đá, sắc mặt không mấy vui vẻ.Hắn bị Mẫn Phiên lừa rồi.Một trăm năm chục nghìn cân linh cốc, chỉ đổi được chút đá, tính ra thì hắn lỗ to.Mẫn Phiên bên này vẫn đang cười rất vui vẻ, miệng chưa thấy khép lại: "Thấy sao? Đều ở đây cả, ngươi cầm về đi."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh rất tệ, có xúc động muốn cầm Tốn Ma thạch nổ chết Mẫn Phiên: "Dẫn ta đến chỗ có loại đá này."Mẫn Phiên cười càng vui hơn, vẻ đắc ý trong mắt không giấu nổi: "Không thành vấn đề, đi thôi, xuất phát luôn bây giờ.""Khoảng cách có hơi xa.""Cho người rước ta, ta bị thương rồi." Lữ Thiếu Khanh không khách sáo, gọi người Tang Lạc tới làm kiệu phu.Úc Linh đi bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, nàng cũng nhận ra sự bất mãn của Lữ Thiếu Khanh bèn hỏi: "Bị lừa à?"Không biết tại sao, thấy Lữ Thiếu Khanh bị lừa, trong lòng nàng lại có chút khó chịu.Vẻ mặt khi nhìn Mẫn Phiên dẫn đường cũng chẳng tốt đẹp là bao.Mặc dù thực lực của Mẫn Phiên là Kết Đan hậu kỳ, nhưng Úc Linh có lòng tin đánh thắng được Mẫn Phiên.Lữ Thiếu Khanh bất mãn hừ một tiếng, không trả lời.Nhưng thế này chính là ngầm thừa nhận rồi."Ngươi tính làm thế nào?' Úc Linh hỏi một câu.Theo như hiểu biết, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải người chấp nhận chịu thua thiệt.Phải chịu thiệt mà không trả lại gấp trăm lần thì không phải Lữ Thiếu Khanh.Nhưng bây giờ phải làm sao để tìm về lợi thế đây?Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh bị thương, thực lực không phát huy nổi ba phần, đánh nhau chắc chắn chịu thiệt."Còn làm sao được nữa? Chịu thôi.""Hay là ngươi đi làm ấm giường cho ông ta, để ông ta coi đồ của ta thành của hồi môn rồi trả lại cho ta, thấy thế nào?"Úc Linh muốn đạp Lữ Thiếu Khanh từ trên kiệu xuống: "Ngươi chết đi!"Úc Linh thở phì phò dứt khoát mặc kệ Lữ Thiếu Khanh, đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.Mà lực chú ý của Mẫn Phiên đi ở phía trước vẫn đặt ở phía sau, sau khi nghe được Lữ Thiếu Khanh nói, khóe miệng của ông ta cũng vểnh lên.Hắc, tiểu tử, chơi với ta đi, ngươi còn non lắm.Mẫn Phiên đắc ý, trên mặt thô kệch cũng mang theo đắc ý.Mấy ngày trước, ông ta vốn tưởng rằng kẻ tộc nhân mang về chẳng qua chỉ là người Thánh tộc bình thường, đúng lúc đồ ăn trong tộc không đủ.Nếu không có đủ thức ăn, rất nhiều người trong tộc sẽ không qua nổi mùa đông này.Nhưng mà không ngờ lần này ngược lại còn vớt về được một con dê béo lớn, lương thực tùy tiện lấy ra cũng đủ cho tộc nhân sống sung túc trong vài năm.Nhưng mà con dê béo này cũng rất xảo quyệt, muốn đạt được càng nhiều chỗ tốt từ trong tay hắn là chuyện rất khó.Mà nay lần này, ông ta đã tìm được cơ hội, xem như hố hắn được một phen, trong lòng rất thoải mái.Hắc, những ngày tháng tốt đẹp hơn vẫn đang chờ đợi ngươi đấy.Trong lòng Mẫn Phiên đắc ý nghĩ.Mặc dù nói để Lữ Thiếu Khanh rời đi, nhưng trong lòng ông ta chưa từng có ý định này.Dê béo như vậy, không ép khô làm sao có thể cam tâm?Mẫn Phiên nói có chút khoảng cách, trên thực tế bọn họ cần xuyên qua rừng rậm mấy ngày, lộ trình sớm đã vượt qua mười vạn dặm.Trong rừng rậm nguy hiểm tứ phía, không thể tùy ý phi hành, chỉ có thể dựa vào một đôi chân để chạy xuyên qua.Cuối cùng bọn họ đi tới một chỗ thật sâu trong sơn cốc.Không có bọn họ dẫn đường, Lữ Thiếu Khanh thật đúng là tìm không nổi nơi này.Lối vào sơn cốc bị che lấp, cây cối mọc um tùm, độc xà độc trùng hoành hành.Sau khi tiến vào sơn cốc, phát hiện vách núi hai bên cao tới ngàn mét, phía trên sương trắng quanh quẩn, che khuất phía dưới.Trong sơn cốc gió lạnh vù vù, sau khi đi sâu vào trong sơn cốc một khoảng, bọn họ cuối cùng cũng đã tới mục tiêu cuối cùng.Một ngọn núi thấp bé cao trăm mét xuất hiện trước mặt mọi người. Ở giữa ngọn núi, có một chỗ bị đào móc, bên trong chính là tốn ma thạch màu xám trắng.Tất cả đều là tốn ma thạch, mà dựa vào mắt cũng có thể nhìn thấy viên lớn nhất có kích thước bằng hai ngón tay, sau khi mài giũa thì có kích thước ngang ngón tay.Về phần tốn ma thạch to bằng nắm tay, Lữ Thiếu Khanh nhìn mấy lần cũng không phát hiện ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận